Sự chênh lệch quá lớn khiến cô ta không chịu nổi, anh yêu Diệp Giai Nhi hay là chỉ vì chăm sóc cô thôi?
Hai luồng suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Đột nhiên, cô ta nhớ đến lời nói của anh trai mình, một quyết định sai lầm sẽ dẫn đến một loạt các quyết định sai lầm, sau này cũng không thể quay đầu được nữa…
Mà cô ta thật sự đã đẩy anh ra khỏi mình ngày càng xa, ngày càng xa…
Nhưng cô ta có thể làm gì đây?
Những suy nghĩ kia cứ chạy tán loạn trong đầu khiến cô ta muốn phát điên, sau đó cô ta đột nhiên cảm thấy đầu nặng trĩu, đầu óc choáng váng.
Thẩm Hải Băng đưa tay đặt lên trán mình, nóng rực, hình như cô ta bị cảm lạnh rồi.
Chắc bởi vì vừa rồi mới hít gió lạnh nên bây giờ bị nghẹt mũi rồi.
Cơ thể nóng hổi mềm nhũn, cô ta mím đôi môi khô khốc, không tự chủ được cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, cổ họng khàn đặc.
Điện thoại được kết nối, cô ta chỉ lẩm bẩm: “Khó chịu… khó chịu quá…”
Sau đó cúp điện thoại rồi ném sang một bên, không gọi y tá, cứ nằm im như vậy.
Một lúc sau, Thẩm Hoài Dương đã tới, mặt mũi đẹp trai nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên người Thẩm Hải Băng.
Hai má cô ta ửng hồng, đôi môi thì khô khốc, có vẻ rất khó chịu nên cứ cọ cọ trên giường.
Anh nhíu mày, bàn tay to đặt lên trán cô ta, trán nóng hổi khiến anh nheo mắt lại, mặt mày âm u.
Y tá vội vàng đi vào, không dám nhìn sắc mặt của Thẩm Hoài Dương, cô ta cúi đầu đo nhiệt độ và kiểm tra cơ thể cho cô ta.
“Tại sao thân nhiệt của cô ấy lại đột nhiên cao như vậy?” Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm y tá: “Các người chăm sóc người bệnh như vậy hả?”
Âm điệu hơi cao lên khiến cô y tá run sợ, cô ta vàng giải thích: