Không yên tâm, cô gọi cho anh nhưng lại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, xin lỗi quý khách, số điện thoại đang gọi hiện đang tắt máy…
Lại còn tắt điện thoại nữa!
Thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cô ngồi trên giường không nhịn được suy nghĩ lung tung, hơn nữa không nghĩ đến chuyện tốt đẹp mà lại toàn nghĩ đến chuyện xấu.
Hoàn toàn không còn chút buồn ngủ, cô ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng và chờ đợi…
Đợi hai tiếng đồng hồ, đã mười giờ tối, vẫn không thấy anh xuất hiện.
Lúc này cô càng thêm hoảng loạn, đứng ngồi không yên.
Anh bận bịu quá hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lúc cứu hộ, nhà bất ngờ bị sập, hoặc va quẹt rồi xảy ra tai nạn xe?
Cô cũng không muốn mình suy nghĩ lung tung rồi lại mất kiểm soát, nhưng bây giờ đã quá muộn, điện thoại thì không liên lạc được thì sao có thể không lo được chứ?
Cô từ từ bỏ chân xuống giường, đi dép lê vào một chân rồi nhảy lò cò ra ngoài.
Dù đau nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
May là phòng của Trạch Hy ở phía đối diện, tuy hơi xa một chút nhưng rất nhanh đã đến nơi.
Cô đập cửa năm sáu lần, cuối cùng nghe thấy tiếng phản hồi bên trong, cánh cửa mở ra, hai mắt lim dim, Thẩm Trạch Hy ngơ ngác đứng đối diện.
Nhìn thấy đó là cô, cơn buồn ngủ của Thẩm Trạch Hy liền tan biến, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, cậu ta chỉnh lại quần áo nhăn nheo trên người.
Nhưng nghĩ tới gì đó, cậu ta cúi xuống nhìn chân cô.
Diệp Giai Nhi lúc này đang chống hai tay lên cửa, đứng một chân, chân bị thương gác lên chân không bị thương.
Sắc mặt anh ta bỗng thay đổi, Thẩm Trạch