CHƯƠNG 1403
Mẹ Hoắc nghe tin chạy tới hỏi xem thế nào.
Anh nói rằng cô đã được đưa vào phòng phẫu thuật rồi, giọng nói cũng không còn điềm tĩnh như trước nữa, anh đứng ngồi không yên, muốn vào trong với cô!
Mẹ Hoắc không nói gì, bà biết anh đang lo lắng không yên. Hoắc Đình Phong không chịu được nữa, anh đi tìm bác sĩ, thay đồ xong liền đi vào phòng phẫu thuật cùng cô.
Bác sĩ nói cô bị động thai nên phải sinh sớm. Bây giờ sẽ sinh thường trước, nếu thật sự không thể sinh thường được thì bắt buộc phải sinh mổ.
Thân Nhã đau đớn đổ đầy mồ hôi, đây là lần đầu tiên Hoắc Đình Phong gặp phải tình huống như vậy, tay chân anh luống cuống, không biết phải làm sao.
Anh đau lòng đưa tay lau mồ hôi trên trán cô: “Đau lắm sao?”
Thân Nhã gật đầu, thật sự rất đau, đau muốn chết!
“Anh Hoắc, để cô ấy nắm tay anh, dùng hết sức rặn em bé ra ngoài.” Bác sĩ đứng bên cạnh hướng dẫn.
Nghe vậy, Hoắc Đình Phong nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, anh đứng bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ đau đớn khó chịu của cô, lông mày anh nhíu chặt lại.
Lúc bé con nằm trong bụng rất ngoan ngoãn và yên tĩnh, nhưng lúc này lại rất nghịch ngợm, không ngoan chút nào.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Đình Phong nhìn thấy một người phụ nữ sinh con ở khoảng cách gần. Tất cả những cảm xúc như khiếp sợ, khó chịu đều hiện lên trong lòng anh khiến anh hít thở không thông.
Người đàn ông chín chắn lúc này có chút bối rối, anh không biết mình có thể làm gì để cô bớt đau và cảm thấy dễ chịu hơn.
“Xin hỏi, tôi phải làm sao để cô ấy bớt khó chịu đây?” Hoắc Đình Phong nhìn bác sĩ, giọng nói
“Đây là quá trình mà người phụ nữ nào cũng phải trải qua để sinh con. Đàn ông không thể giúp được gì vào lúc này đâu. Điều duy nhất anh có thể làm là để cô ấy giải tỏa áp lực, hét lên và dùng sức. Chỉ khi đứa bé chào đời thì nỗi đau của cô ấy sẽ biến mất…”
Mẹ Hoắc đứng đợi ngoài phòng phẫu thuật cũng lo lắng đi tới đi lui.
Nhà họ Hoắc đã chuẩn bị sẵn bác sĩ và phòng bệnh từ lâu, đợi đến ngày dự sinh sẽ chuyển đến ở, nhưng không ngờ lại sinh sớm.
Chờ hơn ba tiếng đồng hồ mà em bé vẫn chưa ra, bác sĩ đề nghị nên chọn phương pháp mổ lấy em bé ra để giảm bớt đau đớn.
Hoắc Đình Phong nghe nói có thể giảm bớt đau đớn thì lập tức lựa chọn sinh mổ, nhưng Thân Nhã lại không chịu, cô muốn thử lại lần cuối cùng.
Sự tự tin và khả năng chịu đựng mà anh luôn tự hào giờ đây đang đứng trước bờ vực sụp đổ. Hoắc Đình Phong không biết mình có thể trụ được bao lâu nữa.
Cứ như thế, thời gian trôi qua thật chậm, tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi.
Hai tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, ba mẹ Hoắc và ông cụ Hoắc đều nhìn sang.
Bác sĩ tươi cười bước ra khiến lòng người nhẹ nhõm.
“Chúc mừng ông cụ Hoắc, mẹ con đều bình an, bé con nặng 2,8 kg. Bởi vì sinh thiếu tháng nên cân nặng này là rất bình thường, chỉ cần sau này tăng cường dinh dưỡng là được.”
“Quá tốt rồi, con dâu tôi bây giờ thế nào rồi?” Mẹ Hoắc hỏi.