CHƯƠNG 1404
“Cô ấy không sao, sức chịu đựng và tính kiên trì rất mạnh, chỉ có điều cô ấy vừa mới sinh con nên cơ thể hơi yếu.”
Trong phòng phẫu thuật, Thân Nhã đã hôn mê, trán lấm tấm mồ hô, mái tóc ướt đẫm.
Đương nhiên Hoắc Đình Phong cũng không khá hơn cô là bao, áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi dính lên cơ thể rắn chắc. Anh hít thở, ngón tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô rồi đặt lên đó một nụ hôi: “Cục cưng, em vất vả rồi…”
Chính tay anh đã cắt dây rốn cho đứa bé, lúc đó trong lòng anh trào dâng một niềm vui sướng khó tả, cũng có cảm giác máu mủ kỳ diệu.
Đứa bé kia là con của anh, con của anh và cô, đứa bé thật nhỏ lại còn khóc, thật đáng yêu, khiến anh chỉ muốn dâng cả thế giới cho bé con.
Phụ nữ sinh con, nhưng đàn ông lại đổ mồ hôi, người không biết sẽ tưởng…
Nhà họ Hoắc có cháu đích tôn đương nhiên là sự kiện trọng đại của nước K, các phương tiện truyền thông thi nhau đưa tin.
Ban ngày kết hôn, tối đến sinh con, có thể nói nhà họ Hoắc hạnh phúc nhân đôi. Ông cụ Hoắc là một tín đồ của đạo Phật, vị cao tăng nhìn đứa bé liền nhận định đứa bé có nét quý tướng, cả đời giàu sang.
Thân là cháu đích tôn của nhà họ Hoắc, đương nhiên cậu bé sẽ được cưng chiều, sống trong nhung lụa.
Thân Nhã nhìn bé con đang ngủ, rất nhỏ, tóc ngắn ngủn. Cô rất ngạc nhiên, hóa ra đứa bé vừa mới sinh ra đã có tóc rồi.
Hoắc Đình Phong đứng cạnh xe đẩy em bé nhìn chằm chằm bé con, nụ cười trên môi chưa lúc nào
“Sao anh cứ đứng cười ngốc nghếch mãi vậy?” Cô ngồi dậy.
“Cảm giác thật kỳ diệu, thật khó diễn tả bằng lời.” Anh xoay người đi đến cạnh giường, sau đó nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay và hôn lên đó.
“Em cũng cảm thấy kỳ diệu, anh đã chọn được tên cho bé con chưa?”
Hoắc Đình Phong dừng lại giây lát rồi nói: “Anh muốn chọn một cái tên có ý nghĩa đặc biệt, ghép từ họ của anh và em.”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thân Nhã lắc đầu nói: “Không được, họ của chúng ta không hợp lắm, ghép lại với nhau nghe không hay. Anh nghe đi, Hoắc Thân gì đó hay Hoắc cái gì đó Thân nghe thật không ổn chút nào.”
“Vậy em có cái tên nào chưa?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu: “Hoắc Vân Triệt, nghe hay không?”
“Vân Triệt, Vân Triệt…” Anh mấy máy môi, lặp đi lặp lại vài lần: “Rất hay, vậy thì gọi là Hoắc Vân Triệt.”
“Vân Triệt, Vân Triệt, Hoắc Vân Triệt, càng nghe càng thấy hay.” Thân Nhã lẩm bẩm, cảm thấy rất hài lòng.
Mấy ngày nay Hoắc Đình Phong đều ở bệnh viện, anh không về nhà họ Hoắc cũng không đến công ty, một mực ở cùng cô trong bệnh viện.
Mẹ Hoắc nói sẽ đến chăm sóc cô rồi bảo Hoắc Đình Phong đến công ty nhưng anh từ chối, nhất quyết muốn ở lại bệnh viện, mẹ Hoắc cũng hết cách.
Thân Nhã cũng khuyên anh đến công ty nhưng anh nhất quyết không chịu.
Bé con không uống sữa bột, cũng không uống sữa bò, cô có sữa hơn nữa sữa cũng rất nhiều.