Hứa Mẫn Nhu lập tức tươi cười rạng rỡ, cô ta bước trên đôi giày cao gót đi sang: “Cuối cùng thì em cũng đến.
”
Nhưng khi Diệp Giai Nhi nhìn thấy Hứa Mẫn Nhu, lửa giận trong mắt cô bốc lên đùng đùng.
Cô xoay người, nhấc tay lên, dùng hết sức lực toàn thân, vả một cái bạt tai thật mạnh vào mặt Hứa Mẫn Nhu.
Quả nhiên là một cái bạt tai được dùng hết sức, Hứa Mẫn Nhu bị đánh đến mức phải lùi lại phía sau mấy bước, đôi giày cao gót nghiêng đi, cả người cô ta ngã ra đất.
Những người qua lại đó sững sờ, đứng vây lấy xung quanh, đứng hóng chuyện vô cùng vui vẻ.
Hứa Mẫn Nhu không hề có chút phòng bị nào, cô ta bị đánh đến mức sững sờ, một lát sau cô ta mới hoàn hồn lại được, lúc này mới hiểu ra Diệp Giai Nhi cố tình dụ dỗ cô ta mắc bẫy.
Trong lòng tức giận mắng chửi Diệp Giai Nhi là đồ tiện nhân, Hứa Mẫn Nhu bò từ dưới đất dậy, hai tay bưng khuôn mặt sưng phù, đau đớn, cố tình nhìn Diệp Giai Nhi vẻ vô tội: “Em, em làm vậy là thế nào?”
Diệp Giai Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, cô chỉ muốn cho cô ta thêm vài cái tát nữa, cô cắn răng nói: “Chị còn giả vờ?”
Cô đã nhịn cô ta hết lần này đến lần khác, sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn, cô không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
“Giả vờ? Em nói như vậy là có ý gì? Sao chị nghe không hiểu?” Hứa Mẫn Nhu lắc đầu tủi thân.
Ánh mắt của những người đi đường xung quanh đều tập trung lên người Diệp Giai Nhi rồi đồng loạt gật đầu, tất cả mọi người đều chỉ trích cô.
Nhưng lúc này làm sao Diệp Giai Nhi còn để ý được đến người đi đường, trong mắt cô chỉ nhìn thấy một mình Hứa Mẫn Nhu, sự lý trí và bình tĩnh của cô đã hoàn toàn biến mất.
“Chị thật sự nghe không hiểu, không lẽ chị đã làm gì sai sao?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi lập tức xông lên phía trước, nắm chặt lấy tóc của cô ta, rồi không hề nể tình, giơ tay tát cho cô ta hai cái bạt tai: “Chuyện táng tận lương tâm mà chị đã