Cảnh sát bước lên, hai người giữ chặt tay của Diệp Giai Nhi rồi nói: “Đưa về đồn cảnh sát! Mọi người giải tán đi, giải tán đi.
”
Lý trí của Diệp Giai Nhi vẫn chưa quay lại, cô giằng co, cố gắng cử động, lớn tiếng hét lên: “Buông ra! Buông tôi ra!”
Cảnh sát thế nào cũng không nghe, đưa cô vào xe cảnh sát cùng Hứa Mẫn Nhu và người làm chứng.
Ở một nơi cách đó không xa.
Trong chiếc xe Land Rover màu đen cách đó không xa, Thẩm Hoài Dương nheo mắt, cảnh tượng vừa rồi anh đã nhìn thấy hết.
Cũng không phải là anh muốn xem, mà đường tắc, muốn đi tiếp cũng không được nên anh mới bị ép phải thưởng thức chuyện ầm ĩ vừa rồi và cũng thấy được sự hùng hổ của người phụ nữ kia… “Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta về công ty hay về căn hộ?” Giao thông cuối cùng cũng được thông thoáng, tài xế thở dài một hơi.
“Căn hộ.
”
Đôi mắt thản nhiên không một gợn sóng của Thẩm Hoài Dương không nhìn nữa, tâm trạng anh cũng không có bất cứ sự thay đổi nào.
Ở đồn cảnh sát.
Cảnh sát ngồi trước bàn làm việc, ngồi đối diện lần lượt là Diệp Giai Nhi, Hứa Mẫn Nhu và người làm chứng.
“Cô kể lại đầu đuôi mọi việc một lần đi.
” Người cảnh sát ở bên trái đưa tay chỉ về phía người làm chứng.
Người làm chứng gật đầu, rồi kể lại cẩn thận những chuyện vừa nãy đã xảy ra một lượt từ đầu đến cuối kể cả những chi tiết.
Trong lúc đó, Hứa Mẫn Nhu khẽ sụt sịt, cánh tay cũng theo đó mà run rẩy, cô ta diễn rất tròn vai của một người bị hại chịu ấm ức, có vẻ vô cùng đáng thương.
Và lúc đó Diệp Giai Nhi đã lấy lại lý trí của mình, ánh mắt liếc nhìn Hứa Mẫn Nhu đang diễn trò, cảm thấy vô cùng đáng khinh bỉ.
Tục ngữ nói, người cần mặt mũi cây cần vỏ, làm sao Hứa Mẫn Nhu có thể mặt dày đến mức độ như vậy chứ?
“Xin hỏi, bao giờ tôi có thể rời khỏi đây?” Diệp Giai Nhi ngồi trên ghế, nhìn người cảnh sát ngồi đối