CHƯƠNG 1598
Mãi cho đến khi ngồi trên ghế, Đường Tiểu Nhiên mới hổn hển thở phào một hơi, làm bình ổn nhịp tim đang đập loạn, hít sâu thở chậm.
Dù sao thì mới đến công ty chưa lâu, nếu như đến trễ thì cũng không tránh được việc khó xử.
Đúng lúc này, có cánh tay của đàn ông vòng lên từ phía sau.
Một ly sữa đậu nành cùng với một cái bánh bao đã đặt trước mặt cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, Đường Tiểu Nhiên liền nhìn thấy Lưu Canh Hoằng.
Anh ta nở nụ cười: “Lúc nãy nhìn thấy cô đến công ty quá gấp gáp, chắc chắn là quên ăn sáng rồi, tôi có mang theo hai phần, cho cô một phần đó.”
Đường Tiểu Nhiên giật mình, được yêu mà sợ, cô vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn nha, tôi đã ăn sáng ở nhà xong rồi mới đến đây, thật sự không cần đâu.”
Lưu Canh Hoằng nhăn mặt nhăn mày: “Đã mua rồi đương nhiên không thể trả lại, uống sữa đậu nành đi, bánh bao thì cứ giữ lại đói thì ăn. Tôi đi làm việc đây, lát nữa gặp.”
“Nè…”
Đường Tiểu Nhiên mới vừa lên tiếng là đã không còn bóng dáng anh ta đâu.
Cô xoa xoa lông mày, ném đi thì tiếc, không có cách nào khác, đành phải uống thôi.
Sáng sớm ở nhà đã uống một ly sữa bò, đến đây lại uống một ly sữa đậu nành, cô cảm thấy bụng mình giống như là một cái đập chứa nước.
Thấy vậy, cô đồng nghiệp ở bên cạnh cười nhẹ bước tới, chạm nhẹ vào vai cô: “Lưu Canh Hoằng có ý với cô đó.”
Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”
“Cái gì mà tôi suy nghĩ nhiều rồi chứ? Cà phê của anh ta pha rất ngon, nhưng mà bọn tôi làm gì được vinh hạnh uống nó, anh ta cũng sẽ không
“Nhưng mà nói thật nha, dáng dấp của Lưu Canh Hoằng cũng đẹp lắm đó, ở công ty của chúng ta anh ta hoàn toàn có thể được xem như là một nhân vật có mặt mũi, mặc dù không biết điều kiện gia đình như thế nào, nhưng mà ít ra anh ta vẫn còn có xe, tôi cảm thấy tốt lắm rồi. Anh ta không có ý với tôi, nếu như mà có ý với tôi thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý rồi.”
Đồng nghiệp nữ cứ luyên thuyên bên tay cô.
Đường Tiểu Nhiên chỉ cười mà không nói gì thêm.
Thân phận thật sự của Lưu Canh Hoằng đã bị giấu đi rồi, nếu như để lộ ra, chắc chắn sẽ càng nhận được sự chào đón hơn ở công ty.
Thấy cô chỉ cười mà không nói, nữ đồng nghiệp thấy vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vỗ vai cô: “Có nhân duyên tốt thì cố mà bắt lấy đi, đừng bỏ lỡ nó.”
Đường Tiểu Nhiên vẫn cười cười lắc đầu.
Cô là người đang mắc bệnh ung thư, ngay cả tiền thuốc men cũng không đủ, còn nói gì tới chuyện nhân duyên?
Thời hạn nộp bản thảo sắp đến gần, cô không còn nhiều thời gian để rảnh rỗi nữa, vẫn đang cố gắng hoàn thành bản thảo.
Chị Triệu có chút đau lòng, vỗ nhẹ vào vai cô: “Đừng nghiêm túc như vậy, nghỉ ngơi một chút đi, không cần phải gấp đâu.”
Dù sao thì cô đang mang bệnh, không thể so sánh với người bình thường.
“Cảm ơn chị Triệu.”