CHƯƠNG 1600
Bà chủ thuận tay đặt cái bát lớn ở trước mặt Lưu Canh Hoằng, Đường Tiểu Nhiên lại đưa tay ngăn cản: “Bát lớn là của chúng tôi, của anh ta là bát nhỏ.”
Bình thường con trai đều ăn bát lớn, con gái ăn bát nhỏ, đến chỗ cô thì lại vừa vặn trái ngược.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của hai người, Đường Tiểu Nhiên không cảm thấy xấu hổ và bối rối, cô tự nhiên nói: “Tôi rất thích món bún qua cầu ở chỗ này, bát nhỏ ăn không đủ no.”
Hiển nhiên là bà chủ vô cùng vui vẻ, cười đến híp cả mắt.
Khóe miệng Lưu Canh Hoằng mang theo một nụ cười nhẹ, anh ta rất ít khi nhìn thấy một cô gái không giả vờ giả vịt như thế.
Lưu Canh Hoằng nếm thử: “Đúng là mùi vị rất ngon đó, nước soup khá là thơm.”
Đường Tiểu Nhiên cười đùa: “Có phải lúc này đã hối hận vì đã gọi bát nhỏ rồi không?”
Bất đắc dĩ chìa hai tay, Lưu Canh Hoằng biểu thị đúng là mình đã hối hận rồi: “Tôi không ngờ là hương vị ở chỗ này lại ngon đến thế.”
Chị Triệu cười nói: “Ai bảo cậu không nghe lời Tiểu Nhiên làm gì.”
Lúc đang ăn, điện thoại của Đường Tiểu Nhiên lại vang lên, là chú Lưu gọi tới.
Cô ấn nghe.
“Cô Đường, cậu chủ muốn đi công tác hai ngày, có lẽ là phải làm phiền cô chăm sóc cậu chủ nhỏ hai ngày rồi.”
Đường Tiểu Nhiên hỏi: “Đây là ý của ai vậy?”
Chú Lưu nói: “Là ý của cậu chủ.”
“Được rồi.”
“Một lát nữa cậu chủ nhỏ sẽ được đưa đến chỗ cô.”
Đường Tiểu Nhiên nói: “Tôi biết rồi.”
Nghe xong lời này, cô có chút nóng lòng, động tác ăn bún cũng không khỏi tăng tốc.
Đương nhiên Lưu Canh Hoằng
Đường Tiểu Nhiên mỉm cười: “Bà chủ ơi, lại gọi thêm một phần mang đi, đừng nấu nha.”
Cô sợ là chờ đến lúc mang về nhà, bún gạo sẽ bị nở ra.
“Mua cho ai vậy?” Cuối cùng, Lưu Canh Hoằng vẫn mất tự nhiên mà hỏi một câu.
“Con trai của tôi.” Cô ăn ngay nói thật, không hề giấu giếm chút nào.
Nghe vậy, Lưu Canh Hoằng kinh ngạc mở to mắt: “Con trai? Con trai ruột của cô hả?”
“Đúng vậy, con trai ruột của tôi. Tôi đã kết hôn sinh con, con trai tôi năm nay tám tuổi rồi, nhưng mà tôi với ba của nó đã ly hôn, thằng bé ở cùng với ba.”
Đường Tiểu Nhiên luôn luôn không giấu diếm người khác, cô nói những lời này cũng nhẹ nhàng như mây bay.
Nếu như Lưu Canh Hoằng thật sự có ý với cô, nghe cô nói như vậy thì chắc chắn sẽ chết tâm.
Lưu Canh Hoằng nhắm mắt lại: “Xin lỗi, hình như là tôi không nên hỏi.”
Đối với phụ nữ mà nói, chủ đề này vẫn luôn rất bí mật, riêng tư, thậm chí còn có chút tổn thương, có nhiều lúc kiêng kỵ không được nhắc tới.
“Không sao đâu, đây đều là sự thật không thể phủ nhận mà, cho dù ai hỏi thì tôi cũng sẽ trả lời như vậy thôi, tôi cũng không cảm thấy chuyện này là chuyện không nên hỏi.” Cô nói rất thẳng thắn, bình thản.