Thấy thế, mấy bạn học nữ khác cũng không thể kiềm nén được nữa, mà đồng loạt đứng dậy, muốn bắt tay với anh.
Cử chỉ nho nhã, lịch thiệp, nhưng lại phong độ ngời ngời, Thẩm Hoài Dương bắt tay với từng bạn học nữ.
Diệp Giai Nhi chỉ làm như không nhìn thấy, rồi trò chuyện với Điền Quốc Gia ở bên cạnh.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn hai người, đường nét trên gương mặt đã trở nên lạnh lùng cứng rắn, tỏa ra từng luồng hơi thở lạnh lẽo.
“Nếu anh Thẩm là bạn Giai Nhi, thì cũng là bạn của chúng tôi, hay là chúng ta cùng uống một ly đi?” Từ Thiến Thiến nhiệt tình mời mọc.
Anh nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi bằng ánh mắt sắc bén, đôi môi mỏng khẽ nói: “Được.
”
Diệp Giai Nhi nghe vậy thì nhíu mày không vui, cô lườm anh, đường đường là tổng giám đốc Thẩm thị, chẳng lẽ anh lại nhàn rỗi không có chuyện gì để làm đến vậy?
Thẩm Hoài Dương để ý đến sắc mặt khẽ thay đổi của cô, nỗi ngột ngạt buồn bực tích tụ mấy ngày nay bỗng tan biến, cuối cùng anh cũng không còn cảm thấy buồn bực nữa, ngược lại còn nhẹ nhõm, hơi vui vẻ.
“Nào nào nào, rót rượu, chúng ta cùng nâng ly đi.
”
Mọi người đều cầm ly rượu đứng dậy, tất cả đều uống cạn một hơi, rồi ai cũng ngồi xuống.
Bên tay trái Diệp Giai Nhi là Thẩm Hoài Dương, còn bên phải là Từ Thiến Thiến, sau khi cô ta đi qua thì đổi thành Điền Quốc Gia.
Lúc này Điền Quốc Gia hiển nhiên là vẫn chưa hiểu rõ sự tình, ánh mắt vẫn luôn chậm rãi di chuyển trên người hai người.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô không hề dừng lại trên người Thẩm Hoài Dương chút nào, mà chỉ lặng lẽ ngồi đó, thỉnh thoảng sẽ thấp giọng nói vài câu với Từ Thiến Thiến.
Sắc mặt thản thiên, gò má trắng mịn dưới ánh đèn lờ mờ như vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm, trông vô cùng nổi bật giữa một nhóm phụ nữ.
Thẩm Hoài Dương nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hơi di chuyển, một tay