Nhưng Thẩm Hoài Dương lại như không hề cảm thấy đau đớn, mặc hành động của cô, anh nhướng mày, môi khẽ nhếch lên.
Tay trái cầm ly bia lên, thậm chí anh còn có vẻ nhàn nhã lắc lư ly bia trong tay, vẻ lười biếng xuất hiện trên gương mặt điển trai.
Diệp Giai Nhi vô cùng giận dữ, cơ thể cô vặn vẹo càng mạnh mẽ hơn, lại không để ý, va phải vai anh, kết quả, cái ly lắc lư, rượu trong bia đổ hết lên quần vest của Thẩm Hoài Dương.
Mọi người kinh ngạc kêu lên, Từ Thiến Thiến phản ứng nhanh nhất, đưa giấy cho Diệp Giai Nhi: “Mau lau cho anh Thẩm đi.
”
Diệp Giai Nhi hoàn toàn không muốn để ý đến, ngồi bất động ở đó, anh vốn có tội phải chịu, đáng đời!
Nhưng lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng qua, nhìn chằm chằm cô.
Cô bị ép, cô xé từng miếng giấy, ngồi xuống lau vết nước bia trên quần vest của anh.
Thẩm Hoài Dương không hề cảm thấy có gì không thích hợp, cũng không để ý quần bị ướt mà nhếch miệng, cười nhạt nói: “Xin lỗi, khiến mọi người mất hứng rồi.
”
Mọi người liên tục lắc đầu, tỏ vẻ không sao, còn lo lắng nói: “Quần của anh Thẩm…”
“Không sao, chỉ là bị ướt mà thôi, không có gì đáng ngại.
” Anh vẫn cười nhạt, khẽ rũ mắt lại thấy Diệp Giai Nhi đang ngồi xổm dưới đất.
Cô vẫn luôn rũ mắt, không ngẩng đầu lên, chỉ để lộ ra chiếc cổ mỏng manh, trắng nõn, đẹp như thiên nga trắng.
Tâm trạng anh khẽ xao động, anh nhìn cô chằm chằm, không hề rời mắt.
Giấy tuy có thể thấm nước, nhưng chiếc quần vest bị ướt vẫn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vì bị ướt chỗ đùi nên chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được.
Đúng lúc này, có một tiếng bước chân truyền tới, sau đó trợ lý Trần bước về phía này.
Cuối cùng, anh ta dừng lại phía sau Thẩm Hoài Dương, ghé vào tai anh, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, nhóm người tổng giám đốc Trương đã ngồi đợi ở phòng bao một lúc lâu rồi.
”
Khẽ gật đầu, thân hình thon dài của Thẩm Hoài Dương