Anh không ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn thờ ơ, hai chân vắt chéo để trên bàn uống nước: “Vô tình nhìn thấy.
”
Lúc này, trong lòng Thẩm Trạch Hy lo lắng nhưng vẫn oán trách: “Nếu anh đã nhìn thấy thì sao không anh không cứu cô ấy ra?”
“Cô ta là gì của anh?” Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch, hoàn toàn không có một chút thay đổi nào.
Lúc nói chuyện anh còn nhìn sang bên cạnh, ánh mắt uy nghiêm khiến người khác không thể bỏ qua: “Về phòng nghỉ ngơi đi, nếu như còn làm ồn đến anh thì về nhà cũ đi.
”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nín thở, không dám nói gì cũng không dám ra tay với anh trai, đành phải đi về phía phòng mình.
Cậu khóa cửa phòng, tự nhiên Thẩm Trạch Hy nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt lập tức sáng lên.
Trong phòng sách tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên phá vỡ không gian yên lặng, Thẩm Hoài Dương nghe điện thoại, giọng nói trầm trầm: “Alô?”
Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói những gì, hàng lông mày anh tuấn của Thẩm Hoài Dương từ từ chau lại, ngón tay xoa giữa hai lông mày, vô cùng bất lực.
Tô Tình cũng không còn cách nào khác: “Mẹ biết cả nhưng dù sao đó cũng là giáo viên chủ nhiệm và gia sư của Trạch Hy, Trạch Hy lại cứ quấy rầy làm phiền mẹ, con đi một chuyến đi.
”
“Được rồi, mẹ, con biết rồi, mẹ nghỉ ngơi đi…” Thẩm Hoài Dương lại ậm ừ mấy tiếng rồi cúp điện thoại.
Thẩm Trạch Hy từ nãy đến giờ vẫn trốn ở sau cửa nghe trộm thấy vậy liền nở một nụ cười, chỉ một giây sau cậu đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Bởi vì cậu nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của anh trai mình nhìn sang, đúng là cũng đáng sợ.
Chẳng qua cậu cũng bị ép không còn cách nào khác, không dám làm gì từ phía của anh trai nên chỉ có thể ra tay từ phía mẹ.
Trong trại tạm giam.
Diệp Giai Nhi không hề buồn ngủ, ngồi ở đây, suy nghĩ không ngừng chạy trong đầu cô, cô ngồi thất thần suy nghĩ.
“Diệp Giai Nhi, Diệp Giai