Khi hai người đi ngang qua nhau, bước chân của Thẩm Hoài Dương tự nhiên dừng lại, anh quay người, hơi nhướng mày: “Không đi à?”
“Đi.
” Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên và trả lời lại.
Thẩm Hoài Dương gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía người cô rồi bước đi trước.
Trong lòng cô đã nghĩ một hàng nghìn vạn lần nhưng không thể nghĩ ra được người dẫn cô đi lại là anh ta.
Cô bước đi phía sau anh, ánh mắt của Diệp Giai Nhi nhìn đúng vào bờ vai rộng lớn, vững chắc của Thẩm Hoài Dương, cô cắn môi, suy nghĩ trôi dạt lung tung.
Vì sao anh ta phải dẫn cô ra khỏi đây nhỉ?
Chiếc xe Land Rover đỗ ở bên cạnh đường.
“Lên xe.
” Anh chỉ lạnh lùng vứt lại hai chữ và mở cửa xe bên phía phó lái.
Buổi tối tự nhiên thời tiết lại thay đổi, cơn gió lạnh thổi qua, cô lấy tay xoa khuôn mặt đông cứng của mình, nhìn thấy đôi găng tay màu xám trong túi, cô vội vàng gọi bóng người cao lớn, thẳng tắp đó lại: “Anh Thẩm, chờ một chút.
”
Thẩm Hoài Dương không biết tối nay mình bị gọi lại mấy lần, vẻ mặt anh có vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện sao?”
Cô bước lên, đưa đôi găng tay sang: “Cảm ơn anh, anh Thẩm.
”
Thẩm Hoài Dương đưa tay nhận lấy, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, màu sắc và kiểu dáng không giống đôi của Trạch Hy nhưng vừa nhìn đã biết là đan tay.
Ánh mắt anh nhìn cô thâm thúy, có thêm vài phần đùa cợt, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Cô tặng những người đàn ông bên cạnh mỗi người một đôi sao, đây chẳng lẽ là sở thích đặc biệt của cô giáo Diệp?”
“Cái gì?” Diệp Giai Nhi không hiểu, cô nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của anh.
Nhìn ánh mắt cô không biết là cô đang giả vờ hay thật sự không biết, Thẩm Hoài Dương lại không có hứng thú tiếp tục đề tài vừa nãy nữa, tùy tiện để