Cô thực sự mong rằng sang năm mới, họ có thể an khang, hạnh phúc, vạn sự như ý như những gì họ đã chúc phúc cho cô…
Sáng sớm hôm sau.
Sắc trời còn chưa sáng, tiếng pháo nổ đã vang lên râm ran đánh thức mọi người.
Mở mắt ra, Diệp Giai Nhi nhìn lướt qua trên giường, bên cạnh đã không thấy người đâu.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, đã năm giờ rồi.
Vào ngày Tết, mọi người sẽ dậy sớm hơn thường lệ.
Khi ở nhà ba mẹ, cô thường dậy lúc bốn giờ để nấu sủi cảo.
Nhưng cô nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ trên sô pha mà, rõ ràng là nửa đêm, anh đã thức dậy rồi bế cô lên giường.
Cô không định ngủ tiếp nữa, vươn eo, đứng dậy rửa mặt rồi xuống lầu.
Người nhà họ Thẩm đều đã thức giấc.
Hiện giờ, tất cả đều đang ngồi ở phòng khách.
Thẩm Hoài Dương và Thẩm Trạch Hy đang chơi cờ, người giúp việc đang sơn móng tay cho Tô Tình, còn Thẩm Hải Băng đang xem TV.
Sau khi chào hỏi Tô Tình, Diệp Giai Nhi đi thẳng đến chỗ Thẩm Hoài Dương, xem anh chơi cờ với Thẩm Trạch Hy.
Thẩm Trạch Hy đương nhiên không phải là đối thủ của anh, bị anh đánh bại thê thảm.
Cô không nỡ nhìn, nói với Thẩm Trạch Hy: “Nào, để chị giúp em.”
Cầu còn không được, Thẩm Trạch Hy lập tức lập tức rời khỏi chỗ, ngồi sang bên cạnh.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, ánh mắt đặt vào người cô.
Diệp Giai Nhi cũng nhìn lại, dọn xong bàn cờ, hai chọi một, bắt đầu cuộc chơi.
Cô và Thẩm Trạch Hy một đội, Thẩm Hoài Dương một mình một đội.
Dù vậy, cả hai vẫn không phải là đối thủ của anh, đấu năm trận thua bốn trận, phải nói là giết trong chớp nhoáng.
Nhưng Diệp Giai Nhi càng thua càng hăng, Thẩm Trạch Hy