Thẩm Trạch Hy biết điểm dừng, đánh lạc hướng bà: “Không phải mẹ thích uống canh cá sao, con thấy canh cá hôm nay rất ngon, mẹ uống nhiều vào.”
“Con còn chưa nói, rốt cuộc mẹ nghiêm khắc với nó thế nào? Người ngoài còn không nói gì mà đã bị con trai ruột chê trách như thế, mẹ nhất định phải làm cho rõ ràng!”
Khuôn mặt xinh đẹp quý phái của Tô Tình biến sắc, không chịu để yên, sao bà ta có thể chấp nhận con trai nói mình như vậy?
“Con chỉ đùa chút thôi mà.
Nào, uống canh đi bà chủ!” Thẩm Trạch Hy không nói tiếp, chỉ cười híp mắt, phớt lờ đi, nhẹ nhàng đẩy bát canh cá tới.
“Trạch Hy, sao con lại nói đỡ cho nó? Đúng rồi, cả lần đó nữa, buổi tối con gọi điện cho mẹ, đòi anh con tới đồn cảnh sát đưa giáo viên chủ nhiệm lớp con ra bằng được.
Chắc không phải là chị dâu con đấy chứ?” Đột nhiên, Tô Tình nhớ tới chuyện trước đây.
“Chuyện đã qua lâu vậy rồi, mẹ còn nhắc lại làm gì?” Thẩm Trạch Hy nói.
“Cảnh sát cũng sẽ không vô duyên vô cớ bắt giam ai.
Một người phụ nữ như cô ta bị bắt tạm giam, đương nhiên là có lý do rồi, thế cũng đủ để chứng minh, nhân phẩm cô ta chẳng ra gì cả.”
Đương nhiên là Thẩm Trạch Hy không thích nghe lời này, lập tức phản bác lại: “Con đã nói rồi, chị ấy có nỗi khổ tâm!”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Tình có chút trào phúng, ý tứ mở miệng: “Trạch Hy, cô ta sẽ thành thật trước mặt con chắc?”
“Chị ấy là người như thế nào, trong lòng con tự biết, hơn nữa còn rất rõ ràng.” Khuôn mặt tuấn tú, nho nhã của Thẩm Trạch Hy cũng trầm xuống.
“Sao con lại rõ ràng ràng như vậy? Theo mẹ thấy, chắc chắn cô ta là người phụ nữ tâm cơ, nếu không, lúc đó cũng sẽ không dùng đứa bé để giăng bẫy, ép buộc anh con