“Em cũng biết đấy, nó không thích náo nhiệt bao giờ.
Sinh nhật thì cả nhà cùng nhau quây quần, tới nhà hàng ăn bữa cơm thôi.
”
“Thế năm nay thì sao?”
“Để xem Hoài Dương sắp xếp thế nào, đợi nó về rồi bàn.
”
Một lát sau, trở lại phòng, Thẩm Hải Băng lấy lịch trên tủ đầu giường, vẽ một hình trái tim mờ dưới ngày mùng bốn.
Rất bé, rất mờ, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể phát hiện.
Cô ta không dám vẽ quá rõ ràng, sợ Tô Tình nhìn thấy, ngày này, từ trước đến nay luôn ở trong đầu cô ta, chưa bao giờ quên.
Mùng bốn, là sinh nhật anh, cũng chính là ngày mai… Cảm giác áp lực càng tăng thêm trong lòng, đang thét gào… … Trong phòng.
Trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, hai người ôm nhau còn đang say ngủ.
Giường quá thấp, nằm thẳng không thể ngủ được, vì thế chỉ có thể nằm nghiêng, khuôn mặt hai người đối diện nhau, nghiêng người ngủ.
Mà Thẩm Hoài Dương quá cao, chân không thể duỗi thẳng, nên đầu gối chỉ có thể hơi cong lại.
Mặt trời đã lên, chiếu qua tấm rèm xanh lục, rọi vào hai người.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, đôi mắt Diệp Giai Nhi có chút khó chịu nheo lại, sau đó chậm rãi mở ra.
Khuôn mặt tuấn tú phủ đầy ánh mặt trời gần trong gang tấc khiến cô có chút động lòng, lẳng lặng nhìn anh chăm chú.
Một lúc lâu sau, cô mới cẩn thận di chuyển bàn tay to của anh đặt bên hông mình ra, sau đó xuống giường, ra khỏi phòng.
Diệp Đức Huy đang đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân liền ngước mắt lên: “Dậy rồi à, Hoài Dương đâu?”
“Vẫn đang ngủ ạ.
”
Trong lúc nói chuyện, cô đi vào nhà vệ sinh, vẫn có thể nghe thấy tiếng nói truyền tới từ phòng khách.
“Bà xã, Hoài Dương vẫn đang ngủ, lát nữa hẵng làm bữa sáng.
” Diệp Đức Huy nói.
“Được, tôi