CHƯƠNG 2190
Điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Thân Nhã, cô nói: “Cậu đi đi, bây giờ tớ hạnh phúc thế này, cậu cũng nên quên nó đi đúng không?”
“Đúng đấy! Hôm nay tớ phải đi xem xem Trần Vu Nhất vui vẻ đến mức nào!”
Diệp Giai Nhi cũng đến, cô ngồi chung bàn với Trần Diễm An. Hôn lễ được tổ chức khá đơn giản với gam màu trắng thuần.
Cô dâu rất trẻ, trông rất trong sáng và dịu dàng, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Trần Vu Nhất không vui cũng không buồn, nhưng không ai thấy được cảm xúc chợt lóe ở sâu trong mắt anh.
Vẫn không cảm thấy giống thật. Mãi đến tận bây giờ anh mới biết là giữa anh và Thân Nhã đã hết thật rồi.
Anh bình thản thực hiện xong tất cả các nghi lễ tiếp theo, dù là lúc đeo nhẫn cưới cũng thế, nhưng khi mục sư bảo anh hôn cô dâu thì Trần Vu Nhất không hôn môi cô ấy, mà là hôn lên mu bàn tay.
Phút giây đó ánh mắt cô dâu kém tươi hẳn và hơi thất vọng nữa, nhưng chớp mắt cái đã không còn.
Tiệc tối thì vẫn rất náo nhiệt, nhưng Trần Diễm An lại nhún vai nói với Diệp Giai Nhi: “Trông anh ta cũng không vui vẻ gì lắm.”
“Ừ.” Diệp Giai Nhi cũng nhìn Trần Vu Nhất: “Chắc là chưa quên Thân Nhã được.”
“Tự làm tự chịu, đáng đời!” Trần Diễm An độc miệng chứ không chịu bỏ qua.
Hai người không ngồi lại lâu vì Thân Nhã đã quay lại rồi. Sau khi ăn vài hớp canh nhạt nhẽo thì Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi đi về.
Vốn là nên nháo động phòng nhưng lúc này trong phòng cưới lại rất yên tĩnh. Cô dâu ngồi chờ trong phòng, trước mặt ba người ngoài phòng khách thì lại bày một đống rượu.
Trần Vu Nhất mượn cơn say mà gọi cho Thân Nhã. Thân Nhã nghe máy rồi nhưng anh ta không nói gì cả, cứ im lặng mãi.
“Không nói gì thì tôi cúp máy đây.”
“Xin lỗi!” Giọng Trần Vu Nhất khàn khàn: “À, có thể gọi anh là “chuột” thêm lần nữa không?”
Đó là biệt hiệu mà cô đặt cho anh khi hai người học đại học, cô cứ thích kêu là chuột ơi chuột à, giống như đang kêu con chuột vậy.
Nhưng khi đi làm thì cô không gọi thế nữa, vì cô nói gọi kiểu đấy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh.
“Không.” Thân Nhã trả lời dứt khoát như đinh đóng cột: “Hôm nay là ngày anh kết hôn, mong là anh biết rõ trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Lý do mà người ta còn nhung nhớ quá khứ là vì vẫn chưa hài lòng với cuộc sống bây giờ. Đợi đến ngày mà cuộc sống trở nên hạnh phúc rồi thì anh sẽ quên hết những chuyện trước kia thôi. Lời tôi cần nói đến đây là hết.”
Sau đó lại cúp máy rồi. Thân Nhã không phải loại người sau khi ly hôn còn có thể làm bạn. Bây giờ bất kể anh ta ăn năn triệt để tới mức nào, nhưng vẫn không thể xóa được những tổn thương đã gây ra.
Trần Vu Nhất bị cúp máy thì cười gượng. Thẩm Hoài Dương vỗ nhẹ vào vai anh ta: “Cho dù mình không muốn nói nhưng không thể không nhắc nhở cậu. Có một số việc chung quy đã kết thúc hoàn toàn rồi!”
“Trước đây cậu chặt đứt con đường của mình, tôi và anh ấy đã cảnh cáo cậu nhiều lần nhưng chẳng có tác dụng. Chỉ là đã đến mức này, Vu Nhất, cậu thật sự nên quên đi.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Quý Hướng Không tham dự đám cưới mà cảm thấy khó chịu như vậy.
Trần Vu Nhất vươn hai vai đang ủ rũ lên, cố nhếch môi.