CHƯƠNG 2191
Sau nửa đêm, Quý Hướng Không và Thẩm Hoài Dương rời đi.
Cô dâu đã thay áo cưới trên người thành một bộ sườn xám, hơi căng thẳng nhìn anh ta bước vào.
“Em không cần căng thẳng đâu, ngủ đi.” Trần Vu Nhất nằm ở bên kia. Chuyện đã tiến hành đến bước này nhưng thể xác và tinh thần lại mỏi mệt.
Cô dâu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh ta. Còn Trần Vu Nhất đã nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
…
Địa điểm tổ chức đám cưới do ba người Trần Diễm An, Diệp Giai Nhi còn có Thân Nhã chuẩn bị, bao gồm cả những chi tiết nhỏ như bông hoa, cái bàn.
Trần Diễm An hỏi: “Bao giờ Hoắc Đình Phong sẽ qua?”
Thân Nhã liếc nhìn đồng hồ: “Lúc này anh ấy đang họp ở công ty, chắc hẳn phải tám giờ tối nay mới tới thành phố S.”
“Anh ấy là nam thần, người thầy dẫn dắt trong cuộc đời mình, nhất định phải có mặt đấy. Bằng không mình sẽ trở mặt với anh ấy!”
Thân Nhã cười và lắc đầu, kiểm tra xem có xảy ra vấn đề ở đâu không, yêu cầu kiểm tra lại từ đầu tới cuối một lần nữa.
Đám cưới sẽ diễn ra vào ngày kia, bọn họ không còn bao nhiêu thời gian, mọi thứ chuẩn bị xong đều phải kiểm tra.
Âu Dương Tư gọi điện thoại tới, nói anh ta không tới được, sẽ gửi phong bì bổ sung sau. Người không đi được vì thời gian này rất bận.
Trần Diễm An biết anh ta nói bận đơn giản chỉ là mượn cớ. Anh ta không muốn tới đây, không muốn nhìn thấy cảnh tượng kia.
“Được rồi, anh có nhớ Huyền Diệp không? Qua mấy ngày nữa, em sẽ bế Huyền Diệp qua cho anh, để nó ở với anh thêm mấy hôm.” Cô biết anh ta
“Được, Huyền Diệp qua thì được, còn bọn em cũng không cần tới đâu.” Lần này, Âu Dương Tư đồng ý rất sảng khoái.
Hai người nói chuyện thêm vài câu, sau đó cúp máy. Ở nơi Trần Diễm An không nhìn thấy được, Âu Dương Tư ngồi trên sofa uống rượu, nhắm mắt lại.
Có một loại kiên trì gọi là tình cảm, có một loại từ bỏ gọi là thành toàn!
Thật ra, bất kể là kiên trì hay từ bỏ, quyền lựa chọn đều ở trong tay cô. Nhưng cô chưa từng chọn anh ta, chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi…
Một đêm, Diệp Giai Nhi không định quay về nhà họ Thẩm. Thân Nhã cũng không về, bọn họ tính ở lại đây với Trần Diễm An.
Trần Diễm An không có cảm xúc gì đặc biệt, bởi vì lần trước đã trải qua một lần, cho nên lần này rất bình tĩnh, trong lòng gần như không có xúc động mạnh nào.
Có lẽ con người đều như vậy, sau khi đã trải qua thì cảm xúc càng lúc càng bình thản, lại càng lúc càng chân thật.
Giang Uyển Đình bước vào, mang theo không ít món ăn ngon, đưa cho ba người.
Sau khi đưa qua, bà ta không ở lại mà xoay người rời đi. Bà ta vẫn không nên tham dự nhiều vào thế giới của đám trẻ thì tốt hơn.
“Mình nghe Giai Nhi nói quan hệ giữa cậu và mẹ chồng cậu đã tốt hơn, mình còn không tin. Bây giờ thấy vậy, cuối cùng cũng tin rồi. Thật khó tưởng tượng được Giang Uyển Đình sẽ thay đổi như vậy.”