Hơn nữa, còn nhiều người mừng sinh nhật cho anh, có thêm cô hay thiếu cô cũng chẳng quan trọng gì.
Huống hồ, chỉ sợ cô chẳng là cái thá gì trong mắt anh cả.
Tính tình cô yêu hận rất rõ ràng, chỉ cần là đồ của mình, cô sẽ cố gắng bảo vệ giữ gìn.
Nhưng nếu không phải là đồ của mình, cho dù người khác có đặt nó trước mặt, cô cũng chẳng thèm liếc nhìn.
Cô nghĩ anh thuộc về cô, nghĩ rằng mình có lý, cho nên mới ăn nói hùng hồn, chính nghĩa như vậy, nhưng rồi lại không sánh được một câu nói của anh.
Câu nói của anh như một cái tát giáng vào mặt cô, nóng rát, châm biếm lại tràn ngập mỉa mai.
Hơn nữa, cô sẽ không thể nào học được cách rơi nước mắt lã chã trước mặt đàn ông rồi tỏ ra nhu nhược yếu đuối.
Tính cách cô không phải như thế nên không làm được.
Đi trên đường phố gió lạnh xào xạc, Diệp Giai Nhi cụp mắt xuống bắt một chiếc taxi, ngồi vào trong, đôi mắt u ám mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ đến mức thất thần.
Như nghĩ ra điều gì, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Thân Nhã: “Giờ cậu đang ở đâu?”
“Uống rượu ở quán bar Nguyệt Dạ, cậu có muốn đến không?” Rõ ràng là Thân Nhã đã uống không ít, giọng nói đã hơi ngọng nghịu không rõ chữ.
“Được rồi, để lại cho tớ hai chai rượu…” Khóe miệng cô nhếch lên khô khốc, bàn tay đặt trên ngực, nơi đó đang rách ra đau đớn vô cùng, quặn từng cơn…
Trong phòng ăn.
Thẩm Hải Băng bước vào trước, một lúc sau Thẩm Hoài Dương mới đi vào ngồi xuống.
Thẩm Trạch Hy nhận thấy hốc mắt của cô ta hơi đỏ lên, kinh ngạc nói: “Cô, mắt cô bị sao vậy?”
Cơ thể khẽ run lên, Thẩm Hải Băng giật khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Nước rửa tay bắn vào mắt cô, xoa mấy lần thì thành thế này.
”
Thẩm Trạch Hy hiểu xong liền liếc mắt nhìn lối vào nhà ăn: “Chị dâu đâu ạ? Đã lâu