Nhìn bóng lưng đã biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Hải Băng thu hồi ánh mắt, uống một hớp canh ngọt, tuy canh ngọt nhưng trong miệng lại thấy chát lạ thường.
Tay cô ta không tự chủ được mà siết chặt áo khoác trên người, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ không phải anh đi gọi điện thoại mà là vì muốn đi tìm Diệp Giai Nhi.
Nhưng trong tình huống này, tất nhiên cô ta không thể đuổi theo được, chuyện duy nhất cô ta có thể làm là ngồi ở đây.
Nhân viên phục vụ khách sạn đang dọn dẹp phòng vệ sinh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, thân hình cường tráng sải bước đi vào.
Cô ta bị dọa cho giật mình, vội vàng hét lên, định nhắc nhở người kia nhầm phòng vệ sinh rồi thì lại thấy anh mở tất cả cửa phòng ra, dường như đang tìm gì đó.
Trông đẹp trai như vậy mà lẽ nào lại là tên biến thái tâm thần bất thường sao?
Nhân viên dọn vệ sinh hơi hoảng hốt, cả người áp sát vào vách tường, cố bám tường dịch dần ra ngoài.
Thẩm Hoài Dương chợt quay người lại, đứng trước mặt cô ta, nhìn xuống từ trên cao, tiếng nói trầm thấp mà lạnh lẽo: “Cô gái trong này đi đâu rồi?”
“Cô… cô gái nào?” Người phụ nữ lo lắng nói lắp bắp.
“Người phụ nữ mặc áo choàng màu hoa mai…”
“Tôi… tôi… Vừa rồi lúc tôi vào thì… thấy cô ấy đã rời khỏi khách sạn rồi…”
Anh nhíu mày, trong lòng bùng lên cơn tức giận không tên, hơi thở tỏa ra từ cơ thể vô cùng lạnh lẽo, khiến người khiếp sợ.
Lúc này người phụ nữ kia đã sợ tới mức không thốt nên lời, cơ thể dựa vào tường khẽ run lên.
Thẩm Hoài Dương thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Anh sải bước thật nhanh ra khỏi đó, bàn tay to lớn khớp xương tay rõ ràng rút điện thoại từ trong quần âu ra, bấm số gọi đi.
Lần