Có hơi nghi hoặc nhíu mày, cô hình như không nghe hiệu trưởng nói học kỳ này có học sinh chuyển lớp.
Chỉ một học sinh nữ lạ mặt, cô vừa không hiểu vừa tò mò: “Em hình như không phải là học sinh lớp của cô.
”
Nữ sinh chớp mắt: “Con là học sinh lớp A10.
”
Diệp Giai Nhi nghi hoặc không hiểu: “Nếu đã là học sinh lớp A10, tại sao không đến lớp của mình?”
Lúc này, một nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng bất lực ôm trán nói: “Cô Diệp, các em ấy tới đều là vì để nhìn Thẩm Trạch Hy.
”
Nghe vậy, một số học sinh nữ ngồi ở hàng sau gật đầu, hơn nữa ai nấy đều trở nên phấn khích: “Nhưng mà cô Diệp, tại sao cậu ấy không đi học?”
“Đúng thế, cậu ấy xin nghỉ rồi sao? Có nói khi nào đi học không?”
“Chiều nay có thể đến không?”
Các nữ sinh đều tranh nhau hỏi, giống như đến theo đuổi idol.
Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy buồn cười, dùng thước gõ nhẹ vào bàn giáo viên, giọng nói trong trẻo cất lên: “Đây là trường học, không phải là buổi gặp mặt fan gì gì đó, tất cả quay về lớp học của mình ngay.
”
Mà những học sinh nữ đó vẫn không chịu chết tâm, tiếp tục truy hỏi: “Vậy chiều cậu ấy có đến trường không?”
“Các em có phải muốn hiệu trưởng đích thân đến mời các em trở về không?” Quả thật là một đám nữ sinh nhỏ.
Vừa nghe vậy, người nào người nấy đều không nỡ mà đứng dậy khỏi chỗ, chưa chịu thôi, còn nghiêm túc nói: “Cô Diệp, chúng em có thể chuyển lớp không?”
Dạy xong tất cả các tiết buổi chiều, Diệp Giai Nhi bèn ở trong văn phòng soạn giáo án, buổi tối không có tiết tự học của cô, cho nên sáu rưỡi thì có thể tan làm.
Bởi vì hôm qua đã đồng ý Điền Quốc Gia sẽ đi dạy kèm, sau khi tan làm, cô bèn gọi