“Ừ…” Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt đáp một tiếng, không để ý tới họ, mà xoay người, cởi áo khoác đen trên người xuống, khoác lên người Diệp Giai Nhi, giúp cô khoác chặt, ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp căng thẳng: “Có bị thương ở đâu không?”
Nhẹ nhàng lắc đầu, Diệp Giai Nhi vừa nhìn liền nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bị máu nhuộm đỏ tươi của anh, trong lòng lo lắng: “Chúng ta đi đến bệnh viện trước đi, đến bệnh viện gần đây.
”
Có bác sĩ đi cùng với xe cảnh sát đến đây, mấy vết thương như thế này hoàn toàn có thể xử lý.
Thế là cả hai không đến bệnh viện, hai người ngồi vào trong xe cảnh sát, còn phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai một lần.
Diệp Giai Nhi ngồi bên phải anh, bác sĩ thì ngồi bên tay trái anh, đang linh hoạt xử lý vết thương.
Thẩm Hoài Dương không nói tiếng nào, trên mặt lại không có cảm xúc gì, nhưng mà mu bàn tay lại nổi gân xanh.
Đương nhiên cô có thể nhìn ra, cô có hơi lo lắng, khẩn trương, bác sĩ an ủi cô vài câu.
Mặc dù vết thương hơi sâu, nhưng mà cũng chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần thoa thuốc khử trùng và băng bó kỹ, như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Đôi mắt dịu dàng, đến lúc này, vẻ lo lắng trong đôi mắt của Thẩm Hoài Dương mới tiêu tán đi một chút, chăm chú nhìn vào cô.
Đến đồn cảnh sát, Thẩm Hoài Dương chỉ nói hai câu rõ ràng mà đơn giản, trong lòng cảnh sát liền có manh mối.
Cuối cùng, kết quả dành cho bốn người đó chính là nghỉ ngơi một năm ở trong tù.
Kết quả như vậy làm cho bốn người cảm thấy vô cùng bất mãn, cảnh sát lại chẳng thèm quan tâm.
Ai bảo bảo họ không có mắt nhìn, người bọn họ chọc phải lại là anh Thẩm.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi bị đánh không nhẹ, anh nhìn vết thương trên người của bốn người bọn tôi đây này, có chỗ nào mà không nặng hơn anh ta chứ.
”
Nghe vậy, cảnh sát chỉ ném xuống một câu: “Những hành vi đó thuộc về hành vi phòng vệ chính đáng.
”
“Cái này căn bản là phòng vệ quá đáng thì có, thiếu chút nữa là chúng tôi đã bị anh ta đánh