Lúc nãy đám người đó ép cô vào trong một nơi hẻo lánh, sự sợ hãi và hoảng hốt chiếm lấy đầu óc cô.
Nhưng mà bóng dáng đầu tiên xuất hiện trong đầu cô lại là anh, lúc nãy vừa nói chuyện với đám bắt cóc để di chuyển lực chú ý, tay vừa sờ vào cái điện thoại ở trong túi, dựa vào cảm giác mà nhấn hai chữ “cứu mạng”, sau đó gửi qua.
Sự thật chứng minh cô đã thành công.
Ngược lại, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương nhếch lên thành một đường cong, làm như anh là người được khen vậy.
Trở lại chung cư, mặc dù một thời gian dài không ở đây, nhưng mà ở đây rõ ràng có người quét dọn định kỳ cho nên vẫn không bị nhiễm bụi, rất sạch sẽ.
“Anh có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không?”
Diệp Giai Nhi nhìn anh chăm chú, cô mở miệng hỏi, đồng thời tay còn tìm kiếm trong tủ lạnh: “Anh muốn ăn súp hay là ăn mì?”
Không nói lời nào, Thẩm Hoài Dương cứ yên lặng nhìn cô như thế, đôi mắt u ám không ngừng biến hóa, đen kịt giống như bầu trời đêm bị mây đen che kín.
“Mợ Thẩm, tốt nhất là cô đừng có để tôi nhìn thấy biểu cảm áy náy trên mặt cô.
”
Động tác trong tay dừng lại, Diệp Giai Nhi nói: “Nhưng mà anh là bởi vì tôi cho nên mới bị thương, đây chính là sự thật không có cách nào thay đổi.
”
Anh lườm cô, gương mặt tuấn tú lạnh đi, giọng nói trầm thấp như tảng băng phát ra: “Chồng cứu vợ là chuyện nên làm, cô không cho tôi cứu cô, muốn để người đàn ông kia đi cứu cô?”
Nghe vậy, cô liền ngơ ngẩn, sau đó trong lòng như có từng dòng nước ấm rót vào, còn có cảm xúc nói không rõ ràng, lại rung động như thế, vui vẻ như thế.
Anh chưa từng nói với cô những lời nói dễ nghe, nhưng mà một câu nói đơn giản như thế này lại trở thành câu nói dễ nghe nhất trong số đó.
Cảm giác sợ hãi và hốt hoảng lúc ấy nhanh chóng bị sự dịu dàng