Đưa tay, bỏ một cái bánh tart trứng vào miệng, vẻ mặt của Diệp Giai Nhi lạnh nhạt: “Cô ấy chỉ là quá để ý anh mà thôi.
”
“Để ý sao?” Trương Dương cười lạnh một tiếng, có hơi chán ghét: “Cô ấy đâu có để ý, được chiều sinh kiêu, về đến nhà thì sẽ bị cô ấy sai bảo làm việc nhà, giặt quần áo, nếu không làm thì lôi ba của cô ấy ra làm chỗ dựa, vừa gọi điện vừa khóc lóc.
”
“Đây là con đường bản thân anh lựa chọn, có vài thứ muốn có được là phải trả giá.
” Cô hờ hững nói, đối với những gì anh ta gặp phải, cô không hề cảm thấy đồng cảm.
Có đàn ông giống như này, khi chưa có tiền đồ, dùng mọi thủ đoạn cũng muốn bò lên, ví dụ như dựa vào phụ nữ để lên chức.
Nhưng đợi sau khi anh ta có tiền đồ thì sẽ chán ghét người phụ nữ này, cảm thấy toàn thân trên dưới đều là khuyết điểm.
Hôn nhân như này quá nửa sẽ không duy trì lâu, trên cơ bản cuối cùng đều sẽ đi tới bước ly hôn, cho dù không ly hôn, cũng là bằng mặt không bằng lòng.
Một bên khác.
Sau khi ăn hết nửa miếng gan ngỗng thì Tô Tình mượn cớ đi vệ sinh, chỉ là khi rời khỏi, không ngừng ra hiệu bằng mắt với Thẩm Hải Băng.
Thẩm Hải Băng đương nhiên hiểu ý của bà ta, gần như vô tình chạm vào cằm.
Ánh mắt sâu thẳm dừng trên miếng gan ngỗng trước mắt, Thẩm Hoài Dương lại không hề muốn ăn, chỉ uống rượu vang.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, anh nghe máy, là Tô Tình gọi.
“Hoài Dương, mẹ ở đây gặp được một người bạn, bà ấy muốn dẫn mẹ đi chọn vài chậu hoa, lát nữa về thì con không cần lo cho mẹ, nhưng nhất định phải nhớ đưa cô của