Trương Dương hừ lạnh, thẳng thừng nói: “Kiếp sau đi, cô ấy còn cứng hơn đá, có đập nữa vẫn là hình tròn.
”
Không lên tiếng, Diệp Giai Nhi nghe lâu thì từ từ thấy có hơi nhàm chán, lười nhác dựa lưng vào ghế sô pha êm ái, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ cực lớn mà trong suốt.
Đèn đường trên phố nhấp nháy, người qua người lại, cảnh đêm khá đẹp, chỉ là có hơi ồn ào.
Do quán cà phê ở tầng một, cho nên xuyên qua cửa sổ có thể nhìn rõ phía đối diện.
Đối diện là cửa hàng trang sức, hơn nữa phần lớn người đi lại ở đó đều là các đôi tình nhân trẻ hoặc là vợ chồng, tay trong tay vô cùng thân mật.
Nhưng khi ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy bóng người đàn ông cao ráo đó, ánh mắt của cô đanh lại, cả người cứng đờ tại chỗ.
Đồng thời cô cũng nhìn rõ Thẩm Hải Băng váy dài tung bay đứng ở bên cạnh anh, trong tay cô ta cầm một sợi dây chuyền, khóe miệng nở nụ cười, giống như đang xoay người hỏi ý kiến của anh.
Anh vẫn mặc chiếc áo khoác gió khi rời khỏi vào lúc trưa, dáng người khá thẳng, vạm vỡ, khóe miệng mấp máy, giống như đang nói gì đó.
Đàn ông đẹp trai cương nghị, phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như nước, hai người sánh vai đứng ở đó, giống như kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh.
Chỉ là phong cảnh đẹp như vậy lại chọc đau mắt của cô, còn cả trái tim nữa.
Tối nay có tiệc xã giao?
Ồ, tiệc xã giao mà anh nói chỉ là ở bên Thẩm Hải Băng, thật là nực cười, cô lại thật sự tin!
Cô thật sự dễ lừa như vậy sao?
Tay không tự chủ mà bóp chặt chiếc hộp bánh tart trứng, Diệp Giai Nhi nở nụ cười vừa châm biếm vừa chua xót.
Quanh quẩn ở giữa hai người phụ nữ như này, anh lẽ nào không cảm thấy mệt sao?
Nhưng cho dù anh không cảm thấy mệt, cô lại cảm thấy mệt thay anh, cực kỳ mệt!
Chỉ là sự lựa chọn đơn giản như vậy mà thôi, đối với anh mà nói, có khó chọn như vậy sao?
Nếu người lúc này anh yêu