Gương mặt vẫn luôn bình thản lại ửng đỏ, cô ta hít một hơi thật sâu, nói: “Hoài Dương, mấy thứ buổi sáng tôi mua để ở biệt thự, tôi ở chỗ này chờ cậu, sau đó cùng đi leo núi.
”
Anh ậm ừ cổ họng, bật ra một tiếng hừ nhẹ, lập tức, anh quay người, đi về phía chân núi, ánh mắt nặng nề.
Đợi anh đi rồi, Thẩm Hải Băng thở ra một hơi, đứng tại chỗ, xuyên qua cơn mưa phùn cô ta cảm thấy trước mắt là những tia nắng long lanh, cô ta lắc lư cơ thể, tại đó nhảy múa.
Đi qua rừng trúc, Diệp Giai Nhi vô tình nhìn thấy cảnh này, môi cô nhếch lên, vừa trào phúng vừa chua xót.
Thật sự là bao nhiêu nhà vui thì bấy nhiêu nhà sầu, câu này dùng từ thật chuẩn xác, phù hợp, hợp tình hợp cảnh.
Cô không nhìn Thẩm Hải Băng quá nhiều, chỉ là lạnh nhạt nhìn vài lần, cô tiếp tục đi lên núi.
Tuy nói là núi, nhưng con đường cũng không gập ghềnh, rất bằng phẳng, ngắm cảnh dưới núi trong cơn mưa phùn, thật là rất đẹp, ít nhất… khung cảnh bao la… Có thể khiến những nặng nề trong lòng cô vơi đi…
Tất nhiên, Thẩm Hải Băng cũng thấy Diệp Giai Nhi, nghĩ tới dáng vẻ bất bình thường vừa nãy của mình, cô ta hơi xấu hổ, nên chỉ đi theo phía sau cô dần đi lên núi.
Chỉ là hai người đều không có để ý tới, phía sau họ có hai người đàn ông lén lút đi theo, bọn họ thì thầm cái gì đó, nhưng mà, trong ánh mắt bọn họ lộ ra sự tàn nhẫn và nguy hiểm!
Một người đi trước người theo sau, Diệp Giai Nhi nghe tiếng bước chân phía sau nhưng không có quay đầu lại, cô vốn không thích Thẩm Hải Băng.
Cô ta thích đi theo phía sau, đó là chuyện của cô ta, không liên quan gì tới