Trong chòi nghỉ, Thẩm Hải Băng ngồi đối diện cô, Diệp Giai Nhi coi cô ta như vô hình, chỉ lẳng lặng nhìn đỉnh núi mông lung mờ ảo, loáng thoáng ở xa xa.
Đúng lúc này, một chuỗi tiếng bước chân truyền đến, Diệp Giai Nhi đứng dậy, nhíu mày, không quay đầu lại, không chút nghĩ ngợi mà định rời khỏi.
Cả biệt thự và ngọn núi này đều là tài sản riêng, có thể đi vào trừ nhân viên công tác, chỉ có thể là anh.
Lúc này trời mưa lớn như vậy, nhân viên công tác tự nhiên không thể nào lên núi, mà vừa rồi anh nói điện thoại với Thẩm Hải Băng, không phải anh, thì là ai?
Nhưng, mới rời đi vài bước, liền nghe tiếng chói tai của Thẩm Hải Băng vang lên: “Mấy người làm cái gì?”
Theo bản năng, cô dừng bước, quay đầu lại, thì thấy hai người mặc quần áo nhân viên đi về phía này, trong tay họ cầm theo con dao bén nhọn.
Thẩm Hải Băng lùi từng bước về phía sau, gương mặt thanh tú trắng bệch, nhưng nhìn vẫn khá bình tĩnh.
Cùng lúc đó, hai người cũng để ý tới Diệp Giai Nhi bên cạnh, lập tức mỗi người một bên, chặn cô và Thẩm Hải Băng lại ở trong.
“Các người muốn gì?” Diệp Giai Nhi giữ cho bản thân bình tĩnh, nhìn hai người, thuận tiện nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau lưng là vách núi, con đường duy nhất đã bị hai người chặn lại, cơ bản là không có đường trốn.
Nhìn hai người ăn mặc như vậy thì chắc chắn là có âm mưu, như vậy có thể đoán, hoặc là muốn tiền, hoặc là có ân oán với một trong ba người họ, trên cơ bản chỉ có hai nguyên nhân này.
“Thứ bọn ta muốn, cô có thể cho sao?” Người đàn ông cầm dao nhọn lạnh lùng nói.
“Ngoại trừ tiền, mấy người còn muốn cái gì?”
“Tất nhiên là mạng!”
Thẩm Hải Băng nhăn mày: “Nhưng mà, chúng tôi không có thù hằn gì với hai người, hơn nữa ngay cả gặp cũng chưa