CHƯƠNG 502
Hai nhân viên phục vụ cứ như vậy nằm trên quầy, ánh mắt dính chặt vào người đàn ông, vừa nhìn vừa bàn luận sôi nổi.
Khóe môi khẽ động, Thẩm Hoài Dương đột nhiên cười ra tiếng, tay trái day day nhân trung, ý cười chưa từng biến mất, anh cảm thấy mình chưa bao giờ… nực cười như vậy.
Anh lăn lộn trên thương trường đã mười năm, đến giờ có thể coi là một kẻ lõi đời, mà đây không phải là một cái danh hão.
Anh trước giờ luôn cẩn thận với những chuyện trên thương trường, anh có thể suy ra chính xác ý định của họ từ trong lời nói hay hành động của đối phương, trước giờ chưa từng mắc sai lầm.
Chỉ là về mặt tình cảm, anh không ngờ mình lại trì độn đến mức độ này, quả thật không khác một tên ngốc là bao.
Anh vẫn luôn cho rằng người anh yêu là Thẩm Hải Băng, nhưng không biết từ bao giờ, tình cảm này đã thay đổi.
Có thể là trước lúc anh tặng đồ trang điểm cho cô, hoặc có thể là sau đó, nhưng không thể phủ nhận rằng anh có ấn tượng tốt với cô và đã nảy sinh tình cảm với cô.
Nhưng khi đối mặt với cô, anh lại có cảm xúc rất mãnh liệt, thậm chí còn mạnh mẽ hơn, khiến anh gần như không thể khống chế được, chỉ có cô mới có thể mang lại cho anh niềm vui sướng tột
Chỉ khi thân thể và trái tim hòa làm một thì mới lên đỉnh, mới đạt đến khoái cảm cao nhất, khiến người ta mẫn cảm đến co quắp người.
Trọn vẹn bốn năm, anh không nhận định rõ ràng tình cảm của bản thân, không thể không nói, anh quả nhiên vô cùng chậm lụt!
Thẩm Hoài Dương bóp trán, trái cổ chuyển động, thân hình cao lớn tựa vào ghế ngồi, bàn tay to cởi cúc áo sơ mi ra.
Cuối cùng anh cũng có được kết luận, thể xác và tinh thần cũng trở nên thư thái, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài chưa từng thoải mái như vậy.
Rõ ràng là một chuyện không thể đơn giản hơn, nhưng anh phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được…
Anh từ nhỏ đã sống cùng Thẩm Hải Băng, người phụ nữ đầu tiên anh yêu cũng chính là cô ta, tình cảm sâu đậm hơn 20 năm khiến anh chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu của mình với Thẩm Hải Băng.
Hay có thể nói nó đã bị thôi miên vào sâu tận xương tủy để che đậy những cảm xúc thật.
Trong bốn năm ở Mỹ, tuy cả hai sớm chiều ở chung nhưng không còn được tự nhiên như thuở ban đầu.
Hầu hết thời gian, cô ta nói, anh lắng nghe, có đôi khi anh thậm chí còn cảm thấy mình rất hời hợt, không để ý, nên qua loa lấy lệ xin lỗi.