CHƯƠNG 503
Nhưng giữa hai người không có chủ đề gì để nói, nhưng lúc đó, anh không hiểu tại sao…
Anh đứng dậy, day day trán rồi bước đến quầy tính tiền, khi nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc bên cạnh, anh chỉ vào nó và khàn giọng nói: “Tôi xin lỗi.”
“Không… không… không sao…” Nhân viên phục vụ ở quầy thu ngân không nhịn được đỏ mặt, lắp bắp nói.
Câu trả lời của cô gái bưng cà phê càng kinh điển hơn: “Không sao đâu, hút bao nhiêu cũng được.”
Nghe vậy, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương bỗng nheo lại, anh nở nụ cười nhạt rồi lấy ra mấy tờ tiền đưa cho phục vụ ở quầy thu ngân.
Sau đó, anh xoay người đi thẳng ra ngoài tiệm cà phê.
Sau khi in hóa đơn, nhân viên phục vụ cầm tiền lẻ trên tay và hét lên với người đã rời đi: “Thưa anh, tiền thối của anh đây.”
Tuy nhiên, thứ đáp lại cô ta là tiếng chuông gió kêu lanh lảnh.
“Này, vừa rồi cô có thấy những giọt nước nhỏ giọt trên ngực anh ấy không, anh ấy gợi cảm quá đi, tay chân tôi đến giờ vẫn còn đang tê này!”
“Đương nhiên là tôi nhìn thấy rồi, cơ bụng của anh ấy săn chắc quá, quần âu bị ướt dính chặt lên người anh ấy, cả cái mông cong cong kia nữa!”
“Tôi rất muốn nằm trên ngực anh ấy ngủ một giấc! Chậc chậc! Không nghĩ tới nữa, chảy máu mũi rồi!” Cô gái bưng cà phê bịt mũi lại, ném giẻ lau: “Làm việc đi!”
Lúc trở về nhà, Huyên Huyên đã thức dậy và đang mặc quần áo, hai tay trắng trẻo còn đang dụi mắt.
Sau khi thu lại tất cả những cảm xúc vào lòng, Diệp Giai Nhi đi vào vỗ nhẹ vào mông nhỏ của Huyên Huyên: “Giỏi quá! Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng nào.”
“Mẹ, bữa sáng có bánh trứng không ạ?” Đầu lưỡi hồng hào liếm cái miệng nhỏ nhắn, bé còn đang mơ mơ màng màng
“Ừ, bánh trứng và sữa, đừng dụi mắt nữa, đi mau đi.”
Điền Quốc Gia đã bắt đầu học lái xe lăn, anh ta đã thành thạo hơn rất nhiều so với mong đợi, cho nên có thể tự đi đến những nơi mình muốn.
“Tiến triển rất nhanh.” Diệp Giai Nhi đứng sau cười khúc khích nói đùa: “Buổi chiều chúng ta sẽ bắt đầu tập thể dục chân cho anh, nhưng tôi thấy anh ngồi xe lăn cũng rất hưởng thụ đấy nhỉ.”
Nghe vậy, Điền Quốc Gia cũng phì cười: “Làm cảnh sát lâu năm, ngày nào tôi cũng bận rộn chạy khắp nơi, có rất ít thời gian để ngồi, bây giờ được ngồi nên quả thực rất thoải mái.”
“Nghe anh nói thế, hóa ra là trong họa có phúc, nhưng dù có ngồi ở đó thoải mái thì cũng phải mau chóng đứng lên. Được rồi, bây giờ ăn sáng thôi.”
Nói xong, Diệp Giai Nhi đi ra phòng khách, có sữa bò và sữa đậu nành, sữa đậu nành được làm bằng máy làm sữa đậu nành, còn đang bốc hơi nghi ngút.
Ba người ngồi xuống quanh bàn ăn, cửa phòng khách bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Chú!” Huyên Huyên nhảy khỏi ghế, nhào vào trong vòng tay của Thẩm Hoài Dương: “Mẹ làm bữa sáng, chú cùng ăn sáng đi.”
Trái ngược với sự hớn hở của Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi lại nhìn chằm chằm anh mấy lượt, cau mày, những lời sáng nay anh còn chưa nghe vào sao?
Chỉ là bất kể anh có nghe vào hay không cũng đã không liên quan tới cô nữa, từ nay trở đi, cô quyết thành thật sống thật tốt.