CHƯƠNG 539
Đúng là không thể đứng dậy, nhưng mà Điền Quốc Gia vẫn có thể dọn dẹp phòng ốc rất sạch sẽ tinh tươm, không có bộ dạng bụi bẩn dơ bẩn.
“Mẹ nói là bọn họ đã lựa chọn thời gian diễn ra hôn lễ, là mười ngày sau, còn nói là tiệc cưới sẽ được tổ chức ở thành phố S, anh có thấy chỗ nào không thích hợp không?”
Điền Quốc Gia lắc đầu, ánh mắt như có như không nhìn thoáng qua chân mình, tiếc nuối duy nhất của anh ta, điều mà anh ta cảm thấy không tiện đó chính là hai chân không thể đứng dậy nổi, không thể đứng lên làm chú rể giống như những người bình thường.
Nhìn ra tâm tư của anh ta, Diệp Giai Nhi ngồi xổm xuống nắm lấy tay của anh ta, mỉm cười nhẹ nhàng, di chuyển được chú ý: “Chuyện đó không quan trọng đâu, ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới, có được không?”
“Được.” Điền Quốc Gia đồng ý: “Huyên Huyên đâu rồi?”
“Tạm thời con bé sẽ ở lại thành phố S, chắc chắn là khoảng thời gian này bận rộn rất nhiều việc, với lại trường học cũng đã cho nghỉ hè rồi, nên để con gái ở bên kia.”
Về nhà họ Thẩm, Thẩm Hải Băng đã gọi điện thoại cho Tô Tình từ sớm.
Tô Tình đã chờ ở nhà họ Thẩm một hồi lâu, đồng thời cũng sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, chờ hai người trở về, Thẩm Trạch Hy cũng được Tô Tình gọi trở về.
Một lát sau, bóng dáng ba người xuất hiện trong phòng khách, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé ấy, Thẩm Trạch Hy giang hai tay ra: “Bé xinh đẹp, đã lâu không gặp.”
“Chú đẹp trai ơi.” Huyên Huyên với bàn tay nhỏ trắng nõn còn có hai chân vui sướng bay nhảy, thân thể liền nhào ra phía trước muốn ôm lấy Thẩm Trạch Hy.
Mọi người ngồi xuống xung quanh bàn ăn, Thẩm Trạch Hy vẫn luôn đút cho Huyên Huyên ăn, thuận tay sờ vào cái bụng tròn vo của bé: “Xẻ dưa hấu ra là có thể ăn rồi.”
“Dưa hấu của cháu quá nhỏ, dưa hấu của chú đẹp trai mới lớn ấy, phải xẻ dưa hấu của chú đẹp trai mới đúng.” Nói xong, bé giơ bàn tay nhỏ lên, giống như là con dao mà cắt vào bụng của
Tô Tình nhìn qua, vô thức cảm thấy chán ghét, nhưng mà biểu hiện không rõ ràng cho lắm.
Sau khi ăn tối xong, Thẩm Hoài Dương muốn dẫn Huyên Huyên về chung cư, mà Thẩm Trạch Hy thì cũng muốn đi cùng, Thẩm Hải Băng biểu thị mình cũng muốn đi theo.
“Không phải là nhà họ Thẩm không có phòng ốc, cần gì phải nhất định về chung cư của con chứ. Hải Băng và Trạch Hy vất vả lắm mới có thể trở về một chuyến, không ở nhà tụ hợp?” Tô Tình không vui lắm.
“Chị dâu nói cũng đúng, qua bên chung cư cũng là mấy người chúng ta, ở nhà họ Thẩm cũng là mấy người chúng ta, cần gì phải đi qua đi lại, cứ ở đây đi.” Thẩm Hải Băng cười nói.
Mặc dù mặt của cô ta đã khôi phục, nhưng mà nếu như cẩn thận quan sát thì còn có thể nhìn thấy mấy dấu vết màu hồng nhạt.
Đã lâu lắm rồi nhà họ Thẩm không vui vẻ như thế, Tô Tình ngồi trong phòng khách không chịu về phòng, bầu không khí cũng xem như là hòa thuận.
Huyên Huyên cứ luôn làm ầm ĩ, mà Thẩm Trạch Hy cũng có thể vui đùa với bé, một lớn một nhỏ chơi cùng một chỗ, lúc này ở trên ghế sofa chỉ thiếu lật trời, nháo loạn không thôi.
“Bây giờ có bạn gái chưa vậy?” Thẩm Hải Băng nhìn Thẩm Trạch Hy, đã bốn năm không gặp, quả nhiên trưởng thành hơn nhiều.
Bốn năm trước vẫn còn mặc đồng phục học sinh, còn giữ mái tóc cắt ngang trán, bốn năm sau trên người đã mặc đồ vest, tóc đều chải lên, lộ ra cái trán vô cùng sáng sủa.
“Sao cô lại quan tâm vấn đề riêng tư của cháu như thế, cháu còn nhỏ như vậy, không vội.” Cậu gãi gãi cái bụng Huyên Huyên để nghe tiếng cười khanh khách.
“Không phải là trước kia cháu vẫn luôn kêu gào muốn tìm bốn người bạn gái à, một người cầm đũa, một người cầm thìa, một người ôm đi ngủ, còn có một người dẫn ra ngoài.”