CHƯƠNG 540
Thẩm Trạch Hy cười khẽ, bàn tay vuốt vuốt lông mày: “Cô à, mấy lời cháu nói hồi lúc bốn tuổi mà cô vẫn còn nhớ kỹ, có cần cháu tặng cho cô một món quà không đây?”
“Vậy thì không cần đâu, món quà vẫn nên để cho cháu dùng đi.”
Bàn tay nhỏ của Huyên Huyên chạm vào mặt cậu, cười khanh khách: “Chú đẹp trai xấu hổ, chú đẹp trai xấu hổ.”
Cau mày, Thẩm Trạch Hy nhấc thân thể nhỏ bé của bé lên cao, híp đôi mắt hoa đào: “Vậy bây giờ Huyên Huyên làm bạn gái của chú đẹp trai, sau khi lớn lên làm người yêu của chú đẹp trai, chú đẹp trai sẽ mua cho cháu thật nhiều quà, hôn sự này của chú cứ quyết định như thế đi, có được không?”
Gật đầu, Huyên Huyên rất là nguyện ý, cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng nói: “Dạ được dạ được.”
Nhìn thời gian, Thẩm Hoài Dương đứng dậy, ánh mắt rơi ở trên người Huyên Huyên, đôi môi mỏng khẽ động phun ra hai chữ: “Đi ngủ.”
“Anh cả, có thể để em chơi cùng với con bé một lúc nữa không?”
Một ánh mắt bắn xuyên qua, Thẩm Hoài Dương nói: “Con bé không phải là đồ chơi, không phải để em chơi đùa.”
Huyên Huyên ngoan ngoãn leo lên ngực anh, ôm lấy cổ anh, Thẩm Hoài Dương đưa con gái đi vào trong phòng ở lầu hai, Thẩm Hải Băng nhìn bóng lưng anh.
Nằm ở trên giường, Huyên Huyên đòi điện thoại muốn gọi điện thoại cho mẹ, bé nhớ mẹ, đôi mắt khẽ chuyển động, Thẩm Hoài Dương đẩy điện thoại di động tới, sau đó đưa cho bé.
Dường như là hai mẹ con có chuyện gì nói không hết, cứ liên miên lãi nhải với điện thoại di động gần hai tiếng đồng hồ.
Thẩm Hoài Dương khoanh tay trước ngực, đứng ở một bên
Thật ra thì có mở loa ngoài hay không thì căn bản không quan trọng, chủ đề mà hai mẹ con nói chuyện với nhau căn bản không có dinh dưỡng, nghe thấy Huyên Huyên trả lời thì cũng biết cô gái ở bên kia hỏi cái gì.
Một lát sau, Diệp Giai Nhi nói với Huyên Huyên: “Chú có bên cạnh con không vậy?”
Huyên Huyên nhìn Thẩm Hoài Dương, gật đầu rồi nói: “Có ạ, mẹ muốn nói chuyện điện thoại với chú hả?”
Nghe vậy, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương lập tức cong lên một đường cong, trên gương mặt tuấn mỹ tràn ngập ý lười biếng và tùy ý, đường cong dịu dàng còn có mấy phần đắc ý.
“Chú ơi, mẹ muốn nói chuyện điện thoại với chú.” Huyên Huyên đưa điện thoại di động tới.
Khóe môi vốn dĩ đã cong lúc này lại còn cong hơn một chút, Thẩm Hoài Dương nhận lấy điện thoại, giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong cổ họng: “Hửm?”
“Bây giờ tôi đã trở về Tân Hải, nếu như anh chăm sóc Huyên Huyên đủ rồi thì mong anh đưa Huyên Huyên đến dưới lầu nhà bà ngoại con bé.”
Biểu cảm trên mặt liền thay đổi, lời nói của Thẩm Hoài Dương như gạt ra từ trong kẽ răng: “Em về Tân Hải từ lúc nào?”
“Sáng hôm nay.”
“Vội vã chạy về Tân Hải làm cái gì?”
“Thẩm Hoài Dương, hình như đó là chuyện của cá nhân tôi, cúp máy đây.”