CHƯƠNG 544
Đôi mắt chuyển động, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Trần Vu Nhất, còn có Thân Nhã đang đi đến gần, đôi mắt phượng hơi nhướng lên.
“Cậu cả Thẩm?” Trong tay Trần Vu Nhất lại mang theo cái vali, trong đôi mắt hoa đào đều là nụ cười lấp lánh: “Lúc này đã thăng cấp thành bảo mẫu rồi hả, ôm theo đứa nhỏ đi đâu vậy?”
“Đến Tân Hải, các người đi đâu?” Thẩm Hoài Dương thả lỏng tay để Thân Nhã ôm lấy Huyên Huyên từ trong ngực.
Huyên Huyên với Thân Nhã cực kỳ thân thiết, hai tay trắng nõn vòng lấy cổ của Thân Nhã, hôn hôn mặt của cô ấy, kêu là dì nhỏ.
“Khoảng thời gian này công ty có một dự án phải đến Tam Á một chuyến, gần đây sức khỏe của cô ấy không tốt cho lắm cho nên mới không đi được, hôm nay chỉ đến đây để tiễn tôi mà thôi.”
Hai người lại nói chuyện với nhau vài câu, lúc này trợ lý Trần đã lấy vé trở về, thông báo cũng đã truyền đến âm thanh nhắc nhở đăng ký, sau khi chào hỏi xong, Thẩm Hoài Dương ôm Huyên Huyên đi khỏi.
Thân Nhã vẫn còn đang phất tay với Huyên Huyên, trên mặt mang theo nụ cười rất ôn nhu, tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Được rồi vợ à, tiễn anh đến đây thôi, sắp phải lên máy bay rồi. Đến đây, ôm một cái nào.” Trần Vu Nhất đưa tay kéo Thân Nhã vào trong ngực.
“Anh đi đi, chú ý sức khỏe đó.” Thân Nhã cười nhẹ đẩy anh ra: “Hình như là bắt đầu kiểm tra rồi, chạy nhanh lên đi.”
Cúi người xuống, Trần Vu Nhất lại hôn vài cái trên mặt Thân Nhã, rồi sau đó mới đi đến cửa kiểm tra.
Thân Nhã đứng yên tại chỗ nhìn anh ta bước qua khu vực kiểm tra, mỉm cười, nhẹ phất tay với cô ấy, đợi sau khi bóng dáng biến mất không còn nữa, cô ấy với quay người đi ra khỏi sân bay.
Bỏ qua chuyện trước kia của anh ta, không còn so đo nữa, cũng không còn lạnh nhạt
Mặc dù cô ấy không có cách nào quên mất chuyện đó, nhưng mà cố gắng kiềm chế mình, lúc hai người cãi nhau không coi nó như là vũ khí mà nhắc tới làm cho hai người đều tổn thương.
Trên máy bay.
Sau khi cất kỹ vali, Trần Vu Nhất miễn cưỡng ngã người ngồi xuống ghế, hình như là nghĩ đến cái gì đó, anh ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số rồi kết nối.
“Đã lên máy bay chưa?”
“Lên rồi, lập tức cất cánh, anh thì sao?” Giọng nói của Lâm Nam Kiều dịu dàng động lòng người.
“Lúc này đang ngồi trên máy bay rồi, Nam Kiều, gọi một tiếng anh yêu cho anh nghe xem.” Anh ta kéo dài âm cuối, giọng nói có chút nhẹ, thật sự rất nhớ cái chữ ấy, có một loại cảm giác kích thích khó hiểu.
Lâm Nam Kiều có chút bực bội, nhưng mà giọng nói vẫn trở nên mềm mại, đủ để người đàn ông nghe thấy làm cho toàn thân như nhũn ra: “Anh yêu ơi…”
Trần Vu Nhất nghe thấy mà hai mắt đều híp lại, sau đó mới nói: “Em đến Hoàng Diêu tìm chỗ ở cho mình đi, sau khi anh xử lý chuyện ở Tam Á xong rồi thì sẽ bay đến Hoàng Diêu tìm em.”
“Em không thể đến Tam Á hả? Em rất ghét chuyến du lịch một mình, quá cô đơn.”
“Ngoan nào, ở Tam Á có quá nhiều phóng viên, ở đó không thích hợp, chỉ có mấy ngày mà thôi, đợi không được hả?”
Lâm Nam Kiều luôn biết quan sát sắc mặt anh ta, cũng hiểu có chừng mực, không tạo cảm giác chán ghét và phản cảm cho đàn ông: “Được rồi, em biết rồi, vậy thì em chờ anh ở Hoàng Diêu nha.”
“Ngoan quá, nào, lại gọi một tiếng anh nữa xem.”