CHƯƠNG 545
Lúc này, tiếp viên hàng không đi đến, trên mặt là nụ cười lịch sự mà đúng mực, cô ta nói: “Thưa anh, máy bay sắp cất cánh rồi, mong anh tắt máy di động cho.”
Cau mày, đôi mắt hoa đào hơi chớp chớp, nghe hai chữ anh ơi mềm mại truyền đến từ bên kia, Trần Vu Nhất mới cúp điện thoại, tắt máy.
Hai người đã thương lượng với nhau xong sẽ chia ra đi, Lâm Nam Kiều đến Hoàng Diêu đặt phòng trước, sắp xếp, chờ Trần Vu Nhất xử lý công việc của công ty ở phía bên đây xong thì lại bay đến đó, hai người gặp nhau.
Ở Tam Á có quá nhiều phóng viên, dựa vào thân phận của Trần Vu Nhất, đương nhiên lúc nào cũng sẽ bị người khác điều tra hành tung, còn ở Hoàng Diêu thì không giống như vậy.
…
Tân Hải.
Trở về nhà lại nhìn thấy cửa nhà đóng chặt, hình như là không có người.
Bàn tay trắng nõn của Huyên Huyên dùng sức gõ cửa, chất giọng lamh lảnh vang dội: “Mẹ ơi, con về rồi, mở cửa nhanh đi mẹ ơi.”
Từ đầu đến cuối trong phòng không có âm thanh, thấy vậy, Thẩm Hoài Dương lấy điện thoại di động ra gọi qua, lại truyền đến tranh âm thanh nhắc nhở tạm thời không có người nghe, sau đó lại gọi tiếp.
Anh không cúp điện thoại mà là cứ gọi lấy, nhưng mà âm thanh nhắc nhở đều chưa từng thay đổi.
Có một bà thím ra ngoài bán đồ ăn, nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đứng ở ngoài cửa, còn có Huyên Huyên, có lòng tốt hỏi thăm: “Huyên Huyên hả, mẹ của cháu không có ở nhà.”
“Thím ơi, vậy mẹ của cháu với chú Điền đi đâu rồi ạ?”
“Ngày hôm nay mẹ cháu với chú Điền đi chụp hình cưới, chắc có lẽ một lát sẽ về nhà thôi, có muốn vào nhà của thím chờ không?”
Sáng hôm nay bà ta ra ngoài tập thể dục buổi sáng, vừa hay nhìn thấy cô Diệp đẩy xe lăn ra ngoài, vẫn còn đang gọi điện thoại, nói là chụp ảnh cưới gì đó, bà ta nghe đại khái.
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt
Đi chụp hình cưới, ồ, cô lại dám làm vậy.
Ném con cho anh, quay người về Tân Hải lại đi chụp ảnh cưới với người đàn ông khác, lửa giận thiêu đốt cả người, dường như là muốn nhóm lửa mọi thứ.
“Xin hỏi chụp ảnh cưới ở đâu vậy?” Trong giọng nói trầm thấp của anh đã xen lẫn ý lạnh.
Cho đến bây giờ anh cũng không biết cô lại kiên quyết muốn gả cho Điền Quốc Gia như thế, bây giờ ngay cả ảnh cưới cũng muốn chụp, thân thể cao lớn căng cứng kìm nén.
“Cái này thì tôi không biết đâu, nhưng mà thấy thời gian chắc cũng sắp về nhà rồi đó, hồi sáng này trời còn chưa hửng sáng thì bọn họ đã ra khỏi nhà. Nhìn đi, về rồi kìa.”
Quay người lại, thuận thế nhìn sang, Diệp Giai Nhi đang đẩy Điền Quốc Gia bước về phía trước, thỉnh thoảng hai người còn đang nói gì đó với nhau.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hoài Dương, sắc mặt Diệp Giai Nhi cứng đờ và có hơi giật mình, không nghĩ đến anh lại đưa Huyên Huyên về Tân Hải, cô đã nói rất rõ ràng trong điện thoại rồi mà.
Bước lên, đôi chân dài Thẩm Hoài Dương di chuyển bước qua, đôi mắt thâm thúy rơi ở trên mặt Diệp Giai Nhi, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.
“Hóa ra em ngay cả con gái cũng không đón là do vội vội vàng vàng đi chụp ảnh cưới với người đàn ông khác, đúng là bận nhỉ.”
“Nếu như anh Thẩm gọi điện thoại đến đây thì đương nhiên chúng tôi sẽ đi đón, cho nên anh Thẩm cần gì phải ăn nói khó nghe như thế?”
Điền Quốc Gia không thích giọng điệu nói chuyện như vậy, ngữ điệu của anh ta cũng lạnh lùng theo.