Cô hít sâu, mặc vào bộ đồ ngủ ba hai lần, lôi kéo thân thể còn chưa khôi phục, thong thả đi tới trước cửa rồi mở ra.
Tô Tình xuất hiện rõ ràng trước mắt cô, bà ta mặc một chiếc áo lông có túi nhỏ tua rua màu tím, sang trọng mà cao quý…
Hơi sửng sốt, Diệp Giai Nhi sửng sốt vài giây, sau khi lấy lại tinh thần thì kêu lên một cách không được tự nhiên lắm: “Mẹ.
”
Nghe vậy thì chân mày tinh xảo của Tô Tình nhíu lại, sao vừa nghe tiếng mẹ này thì lập tức cảm thấy khó chịu nhỉ?
Ánh mắt dừng lại trên người Diệp Giai Nhi rồi đảo qua, bà ta mở miệng hỏi: “Vừa mới tỉnh ngủ à?”
Cô ngượng ngùng vén sợi tóc ra sau tai, gật đầu lên tiếng.
Hai mắt Tô Tình nhìn cô, còn lại cũng không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói: “Bảy giờ rưỡi.
”
Nói đến điều này thì đương nhiên Diệp Giai Nhi cũng có thể nghe hiểu được, nhưng cô cũng khó mà nói cái gì nên cũng không nói lời nào.
Lướt qua cô, Tô Tình đi về phía trước, liếc mắt nhìn xung quanh phòng khách rồi ngồi trên sô pha: “Hoài Dương đâu?”
“Đến công ty rồi ạ.
” Cô vừa đáp lời vừa vội vàng đi rót nước.
“Không có cà phê sao?” Tô Tình hỏi cô.
Hành động trên tay dừng lại một chút, Diệp Giai Nhi cẩn thận tìm xung quanh: “Mẹ, không có cà phê, chỉ có rượu.
”
“Vậy thì thôi đi.
” Tô Tình khẽ dựa vào sô pha ở phía sau: “Tôi đến là vì có chuyện muốn nói với cô.
”
Có chuyện nói với cô sao?
Tuy Diệp Giai Nhi có hơi khó hiểu nhưng vẫn tôn kính nói: “Mẹ cứ nói ạ.
”
“Vài ngày tới cũng là sắp đến tết năm mới rồi, từ hôm nay cô và Hoài Dương cứ trở về ở nhà họ Thẩm đi.
” Tô Tình nói.
Trở về ở nhà họ Thẩm?
Trái tim bỗng nhảy lên