Diệp Giai Nhi tiễn bà ta ra ngoài cửa, cô thật sự cảm thấy được cả người mình không thể bình tĩnh nổi, người mẹ chồng này quả thật không tốt lắm đâu.
Nghĩ đến việc về nhà họ Thẩm, làm sao cô cũng đều cảm thấy trước mắt tối đen một mảnh.
Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc thi cuối kỳ, cô mạnh mẽ xốc lại tinh thần rồi đến trường học để làm giám thị.
Đợi đến buổi chiều, tất cả các môn đều đã thi xong, những bài thi cần phê chữa thì đã có giáo viên chuyên môn phụ trách nên cô không cần quan tâm nữa.
Cho nên từ hôm nay trở đi lại là kì nghỉ đông rồi.
Lúc thu dọn mặt bàn, Trần Dĩ Ninh đi đến: “Giai Nhi, lát nữa đến trung tâm mua sắm một lát, mọi thứ trong trung tâm thương mại đều được giảm giá đấy.
”
“Được!” Cô đồng ý trước với cô ấy, sau đó lại nghĩ ngay đến lời nói của Tô Tình lúc sáng, lại bảo thôi, nói buổi tối còn bận việc khác rồi.
Trần Dĩ Ninh cũng không hỏi nhiều, tự mình rời đi trước.
Khi Diệp Giai Nhi bước ra khỏi trường học thì quả nhiên chiếc xe màu đen đã đợi từ sớm rồi, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, đành phải bước tới ngồi vào…
Bước vào phòng khách nhà họ Thẩm, cô liếc mắt đã nhìn thấy Tô Chính Quốc đang nằm ở trên ghế đối diện xem báo.
Bình thường ông vốn đã uy nghiêm, lại còn mặc thêm quân trang, nhìn lại càng lẫm liệt hơn, khí thế hào hùng.
Cô hơi mím môi lại, Diệp Giai Nhi mở miệng: “Chào ông ngoại.
”
Nghe vậy, mặt mày Tô Chính Quốc cũng không đổi chút nào, vẫn bình thường, giống như không nghe thấy cái gì, tiếp tục xem báo.
Thái độ như vậy vốn đã có trong dự liệu của cô, cho nên Diệp Giai Nhi cũng không cảm thấy có chuyện gì.
Tô Tình đang pha cà phê, khuôn mặt thanh tú được chăm sóc với cuộc sống an nhàn nhiều năm,