Theo phía sau, Trần Dĩ Ninh cố ý giữ một khoảng cách cố định, không xa không gần, sẽ không bị phát hiện.
Sau khi đứng ở gần bức tranh hoa cỏ trước phòng vệ sinh, cô ta lẳng lặng chờ đợi.
Vốn đối với Diệp Giai Nhi, cô ta từng coi là người bạn tốt nhất, thân mật nhất.
Nhưng bây giờ, cô ta lại không nghĩ như vậy.
Nếu như Diệp Giai Nhi coi cô ta là người bạn tốt nhất thì hôm nay sẽ không nói dối cô ta.
Cô ta vì chuyện của em trai, đã rất lâu rồi không có được một giấc ngủ ngon!
Hơn nữa cô ta cũng đã cầu xin Diệp Giai Nhi như vậy, nhưng cô vẫn không có một chút thiện tâm.
Rõ ràng cũng đã kết hôn với Thẩm tổng, nhưng lúc đối mặt với cô ta, lại nói hai người không quen biết, chỉ là thuần tuý gặp mặt nhau vài lần.
Nếu không muốn giúp cô ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải cố ý coi người ta giống như kẻ ngu mà đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy?
Kết hôn là có nỗi khổ tâm sao?
Cái này có lẽ là chuyện buồn cười nhất mà Trần Dĩ Ninh cô ta từng được nghe! Đúng là vô cùng đáng mỉa mai!
Cô không giúp, thì cho rằng Trần Dĩ Ninh cô ta sẽ không tự mình nói chuyện với Thẩm tổng sao?
Cắn răng, hai tay nắm thật chặt, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua dáng người cao cao kia, cô ta hít sâu, đè nén những cảm xúc xao động kia xuống.
Thấy anh càng ngày càng đến gần, nhịp tim Trần Dĩ Ninh đập càng lúc càng nhanh, lo lắng, bất an, thẹn thùng, kích động tràn đầy trong lồng ngực cô ta.
Bước chân bước hướng về phía trước, Trần Dĩ Ninh khẩn trương nhẹ giọng khẽ gọi: “Thẩm tổng…”
Nghe vậy, chân dài hơi ngừng lại, Thẩm Hoài Dương ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm, giọng nói nhàn nhạt: “Cô giáo Trần…”
Trái tim đập lỡ nhịp, Trần Dĩ Ninh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng cũng chưa quên chính sự: “Thẩm tổng có thể giúp tôi