Mắt Uyển Nhi bắt đầu rưng rưng như sắp khóc, quay qua ôm lấy cánh tay Chu Hạo, vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào nói:
"Em không có làm chuyện như thế, anh hãy tin em.”
Chu Hạo vuốt nhẹ sau lưng cô ta, nhỏ giọng an ủi.
"Không sao, anh tin em.”
Lãnh Thần vẫn khuôn mặt lãnh đạm đó hỏi Chu Hạo.
"Mày định như vậy trước mặt vợ mày sao?”
"Cô ta không phải vợ tao."
Nghe xong Hàn Thiên chen ngang vào.
"Em ấy tên là An Hạ chứ không phải cô ta.”
“Mày..”
Anh nghiến răng lại trừng mắt nhìn cậu nhưng đều vô ích, thậm chí cậu còn bày ra khuôn mặt thách thức anh.
Hàn Thiên nhìn xung quanh tìm kiếm xem An Hạ đầu nhưng không thấy bóng dáng của cô đâu cả, cậu bèn hỏi
anh.
"Em dâu đầu?"
"Đang ngồi trước mặt mày."
Anh ôm cô ta vào lòng, nhìn về phía Hàn Thiên nói.
Hàn Thiên đột nhiên ngã người ra sau cười lớn, cười như chưa từng cười, Lãnh Thần ngồi kế bên mặt méo mó như không tin thắng ngồi kế bên là bạn của mình.
Được một lúc Hàn Thiên im lặng lại, chồm người về trước nghiêng đầu sang nhìn anh rồi quay qua cô ta, nở nụ cười mỉa mai nói:
"âm mưu của cô là gì tôi không biết, nhưng tôi nói cho cô biết, ngoài An Hạ ra tôi sẽ không gọi ai khác là em dâu của mình."
Uyển Nhi nằm chặt tay lại, trong lòng bắt đầu tức giận nhưng cố kiềm chế lại để không bị mất kiểm soát mà phá hỏng kế hoạch.
Cô ta nâng môi lên nở một nụ cười chào hỏi với cậu, sau đó giọng nhẹ nhàng như gió thoáng qua nói:
"Em không biết vì sao mà anh lại ghét em, em chỉ muốn nói với anh rằng. Em yêu Chu Hạo là thật, lần này về đây em không hề có ý xấu gì cả, chỉ là muốn gặp người em yêu mà thôi.”
Lãnh Thần nhướn mày lên một cái, giọng nói đầy lạnh nhạt.
"Gặp xong rồi đi đi.”
"Em..."
Với câu nói của Lãnh Thần cô ta thật sự đơ người ra không biết nên trả lời như thế nào cho đúng.
Hàn Thiên ngồi ngay ngắn lại, tay đưa lên nhìn đồng hồ, thấy đã mười một giờ, cậu không nhanh không chậm lên tiếng hỏi Chu Hạo mà bỏ qua cô ta.
"Rốt cuộc em dâu tụi tao đâu, mày đừng nói cô ta là em dâu. Tụi tao sẽ không nhận cô ta.”
Biết lời nói của Hàn Thiên một khi nói ra sẽ thực hiện, nên là anh cũng không do dự nữa mà nói ra.
"Cô ta...à không An Hạ đang ở phòng thư ký, làm việc cùng với mọi người và các thư ký khác."
"Tại sao em ấy không làm trong đây?”
"Đúng thể."
Lãnh Thần và Hàn Thiên lần lượt lên tiếng chất vấn anh, đối với hai cậu, để có thể chọn được một em dâu như thế này thật sự rất khó. Vì thế hai người cậu mới kiên quyết bảo vệ cô ấy cho đến cùng.
Mắt Chu Hạo nheo lại, hơi thở tỏ ra nguy hiểm.
"Có vẻ mày quan tâm cô ta quá nhỉ?"
"Hừ, không giấu gì mày nếu cô ấy không phải vợ của mày , thì tao đã cướp cô ấy đi từ lâu rồi.”
Trong lòng anh sau khi nghe câu nói đó thì như lửa đốt, anh không bao giờ cho phép bất kì người con trai nào có đồ mơ tưởng đến cô. ý
Anh tỏ thái độ không mấy thích về An Hạ và nói ra vài điều.
"Mày vậy mà lại thích loại đàn bà bẩn thỉu như thế ư?
Ngủ hết đứa này đến đứa nọ, coi chừng cô ta đã bị nhiễm bệnh rồi cũng nên”
Hàn Thiên đi qua nằm lấy cổ áo anh kéo lên. Uyển Nhi vì quá sợ mà lùi lại về sau, tránh đi cái sự ẩu đả này.
"Ít ra em ấy còn tốt hơn người mà mày yêu điên khùng.
Uyển Nhi thấy mọi chuyện không phải trốn trong một góc thì được, nên cô ta đi đến đứng trước mặt Chu Hạo, khuôn mặt có phần tái xanh vì bị dọa.
"Chắc mấy anh đã hiểu lầm, em chỉ là một cô gái bình thường và có trái tim phi thường để yêu anh ấy thôi."
Cô ta càng nói càng nhích gần về phía Chu Hạo hơn. Anh bắt đầu mềm lòng mà thỏ thẻ ở bên tai cô ta.
"Anh sẽ tin em."
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi đủ để cho cô ta cảm thấy cực kỳ sung sướng vì bản thân thật sự đã lấy lòng được anh.
Môi Lãnh Thần giật giật, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ đang ôm nhau ở đó. Trong đầu cậu lại nhớ đến hình ảnh cô bé suốt ngày chạy khắp nơi đuổi theo cậu. Nhắc mới nhớ hình như một tuần nay cô ấy không đi tìm anh thì phải.
Cậu nhìn về Chu Hạo, ấp úng cả nửa ngày cuối cùng cũng phải lên tiếng hỏi.
"Thiên Băng...em ấy đâu rồi Hạo?"
Hàn Thiên dù đang tức giận anh và cô ta đến đâu đi nữa cũng bị câu nói