Cô ta mở to mắt ra kinh ngạc nhìn anh, giọng nói run sợ. Uyển Nhi chưa nghĩ đến sẽ gặp lại bà già đó sớm như vậy, cô ta không biết được khi gặp nội của anh, bà ta có bắt cô ta và anh chia tay hay không.
Nếu sự việc này xảy ra thì khác nào mọi kế hoạch của cô ta bị phá hoại. Nhưng lời nói của Chu Hạo đã nói ra thì cô ta khó mà thuyết phục được.
Uyển Nhi thử nhỏ giọng thăm dò anh.
"Hay là chờ một khoảng thời gian nữa được không anh?”
"Không được.”
Chu Hạo không chần chừ mà trả lời, anh bắt đầu cảm thấy trái tim của mình không ổn rồi. Nếu như cứ thế này kéo dài thì anh không chắc anh còn có thể chung thủy với một người được nữa.
Nên cách tốt nhất vẫn là cùng Uyển Nhi sống cuộc sống hạnh phúc và tránh xa người phụ nữ bẩn thỉu kia.
Không đợi Uyển Nhi kịp suy nghĩ, anh đã dẫn cô ta ra xe và lái xe rời đi.
Dọc đường cô ta nắm chặt tay lại nhíu mày lo lắng. Uyển Nhi sợ bí mật của cô ta và nội Chu sẽ vì sự tức giận mà bà ấy nói ra. Đến lúc đó thì không biết Chu Hạo có tin và đứng về phía cô ta hay không thì cô ta không rõ, nhưng mà tỉ lệ tin tưởng của anh chắc chắn sẽ giảm.
Biệt thự Chu gia.
Nội Chu ngồi trên ghế tay chống gậy, đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn hai người trước mặt. Tất cả nhân viên trong biệt thự sau khi thấy cậu chủ về thì lập tức tránh ra bên ngoài. Chuyện người nhà họ Chu nói chuyện với nhau, người giúp việc sẽ không được phép nghe ngóng, chính vì thế họ hiểu quy tắc và tự động rời đi.
Uyển Nhi trong lòng đang rất tức giận cùng lo sợ, cô ta tức giận vì thấy thái độ của nội Chu với mình càng ngày càng thể hiện bà ta cực kì ghét cô. Còn về lo lắng, thì vẫn là chuyện bí mật đó có thể bị nói ra.
Chu Hạo thì trái ngược lại với hai người họ, trên mặt anh hiện rõ sự bình tĩnh. Giọng nói điềm tĩnh cùng tôn trọng vang lên.
"Hôm nay con dẫn Uyển Nhi về là có chuyện muốn nói với nội."
"HƯ"
Nội Chu quay mặt qua bên khác, không quan tâm cháu đích tôn của mình như thế nào. Dù nó có là cháu cưng của bà thì bà vẫn không nhịn vụ nó muốn cưới con người xấu xa này làm vợ.
Bên ngoài tiếng xe ồn ào đang chạy vào sân, ba người đồng loạt nhìn ra xem người đến là ai.
Thấy người đi vào là con dâu mình, nội Chu bày ra bộ mặt hết sức khó coi. Hôm nay toàn người bà không thích đến gặp bà, cái cảm giác này thật khó chịu.
Tống Lệ thấy Uyển Nhi, ánh mắt lập tức hiện lên ý cười, đi qua rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô ta, xong đưa ánh mắt yêu thương về Uyển Nhi.
"Con đi đầu mấy tháng nay mà bác không thấy thế?"
Uyển Nhi thấy bà, nụ cười gượng gạo nâng lên, vì trước khi rời khỏi đây để ra nước ngoài, cô ta đã gặp qua gia đình anh mấy lần. Nên cũng biết được người phụ nữ đang đứng trước mặt này chính là Tống Lệ, mẹ của Chu Hạo.
Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu thể hiện là một người con gái điềm đạm, giỏi giang, khôn khéo.
Đúng như những gì cô ta nghĩ, sau khi thấy vậy, trong lòng Tổng Lệ đã phần nào thích người con dâu này, bên tai bỗng nghe tiếng trả lời của cô ta.
"Con ra nước ngoài có công chuyện, thời gian qua nếu con có làm sai chuyện gì thì mong bác bỏ qua cho."
“Được được.”
Chu Hạo thấy mẹ mình vui vẻ như vậy liền hiểu kế hoạch này chắc chắn sẽ được mẹ đồng ý, nếu được như thế thì quá tốt rồi.
Anh hướng về bà nội lên tiếng.
"Con muốn lấy Uyển Nhi làm vợ, mong nội chấp nhận cho tụi con.”
Nội Chu cầm cây gậy gõ mạnh lên bàn, miệng khẽ quát.
“Mày đã có vợ rồi mà còn muốn cưới ai? Còn nữa, người phụ nữ này là một kẻ xấu, vậy mà mày muốn cưới về nhà sao?”
"Nội, cô ấy là người cháu yêu thì cháu xin nội hãy tôn trọng cô ấy một chút.”
"Bây giờ cậu muốn lên mặt với cả tôi luôn phải không?”
Nội Chu tay ôm lấy ngực thở dồn dập, mỗi lần bà nhìn cô ta là thấy được những việc đáng kinh tởm mà cô ta đối với Chu Hạo. Chỉ là bà sợ cháu bà bị tổn thương nên mới không nói ra, nhưng có lẽ vì thế mà cô ta ngày càng muốn làm tới.
Nội Chu nhìn qua Uyển Nhi, giọng nói sắc bén hỏi:
"Tại sao cô lại về đây? Tôi đã nói cô cút ra khỏi đây vĩnh viễn không được về mà.”
Chu Hạo giật mình khiếp sợ như không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy. Ý của bà nội là chính bà đã ép Uyển Nhi rời xa anh sao?
Cô ta nhìn nội Chu chằm chằm, bày ra khuôn mặt