Lúc Trình Lam tỉnh dậy đã là việc của 3 ngày sau, do vết thương ở tay bị dính nước biển và uống nhiều nước biển lên cô đã hôn mê 3 ngày .
Khẽ chớp mắt để thích ứng với ánh sáng , ánh sáng yếu ớt chiếu rọi vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Điều Trình Lam quan tâm là không khí rất nóng ,cực ký nóng .Khẽ cử động cánh tay, không sao ,chỉ hơi đau.
Trình Lam đứng dậy , bước ra phía cửa ,chuẩn bị đưa tay mở thì "Cạch " một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn bước vào theo sau là 5-6 người cao to lực lưỡng và trên tay mỗi người cầm một khẩu súng.
"Cô tỉnh rồi à".
Người đàn ông đi đầu khẽ nhếch mép hỏi cô.
"Đây là đâu?"Trình Lam khẽ hỏi lại người đàn ông đồng thời quan sát .
"Đây là lãnh thổ IRAN, và đang ở trên sa mạc vì vậy cô đừng nghĩ tới việc trôn thoát."
"Vậy ông muốn gì ở tôi ?" Nhíu mày hỏi lại, Trình Lam biết mình không có khả năng thoát khỏi đây, chỉ hi vọng có người đến cứu mình không thì nhờ ai giúp đỡ .
"Làm cho tôi hài lòng thì tôi sẽ cho cô sống" .
Sau câu nói của ông ta thì lũ người phía sau phá cười.
Nhìn nụ cười *** **** của ông ta, Trình Lam lạnh mặt:
"Vậy à".
Chưa dứt lời thì một khẩu súng đã đặt lên đầu ông ta.
Đám người chưa kịp phản ứng đã cả kinh vì tốc độ quá nhanh ,khẩu súng của một người đàn ông đã biến mất.
Nụ cười tắt , khuôn mặt không dấu được vẻ ngạc nhiên cả kinh.
Tuy giọng nói run run nhưng vẫn cố bình tĩnh đối mặt với cô:
"Cô nghĩ giết tôi thì cô sống sót rời khỏi đây hay sao".
"Phải thử mới biết" .
Người đàn ông nghe vậy thì không khỏi xanh mặt .Thấy ông ta như vậy ,Trình Lam cũng không làm khó :
"Chuẩn bị xe , đồ ăn, nước uống cho tôi ".
"Vâng" .
Trình Lam vừa ra đến xe jeep thì chục chiếc xe jeep khác vừa đến nơi , cầm đầu là một thanh niên hung hãn dữ tợn và trong mỗi chiếc xe là 5 người đàn ông cao to đen hôi vác súng .
Trình Lam liền nhanh chóng chui vào xe và phóng đi để tránh cái lũ như cướp xa mạc.
Nhưng không may cho cô là người thanh niên đã phát hiện ra và cho người đuổi theo.
Trình Lam cảm nhận được cái nắng nóng của hoang mạc đầy cát , cũng hên là xe của cô có trần nên giảm được cái nắng .Khẽ liếc qua kính chiếu hậu ,quay đầu lại sau xe ,trong cái bụi trên xa mạc cô nhìn thấy có một chiếc xe đuổi theo mình ,liếc qua cũng biết là cái lũ vừa nãy .Dậm châm tăng tốc , chiếc xe lao vút trên thảm cát khổng lồ .
Nhưng kĩ thuật lái xe của Trình Lam không bằng lũ người đằng sau lên mấy chốc đã bị đuổi theo.
Từng viên đạn ghim vào thân xe cô và lốp xe ,Trình Lam cố gắng bắn trả nhưng lại hết đạn, vứt khẩu sủng sang một bên.
Cố gắng bẻ lái , bỗng thân xe bị va chạm mạnh vài lần ,lộn vài vòng rồi dừng hẳn .Từng giọt xăng nhỏ xuống nền cát rồi bùng cháy .
Trình Lam trong lúc bẻ lái kịp thời nhảy ra khỏi xe , vừa thoát chết trong gang tấc thì đã bị mấy khẩu súng chĩa thẳng vào đầu .Biết mình không thể thoát nên ngoan ngoãn ngồi vào xe và chịu đựng súng dí vào đầu .
Đến lúc trở về cái địa điểm ban đầu thì đã thấy nó tan hoang và đầy vết máu .Cô bị lôi ra ngoài xe , đứng trước mặt người thanh niên cũng không hề hoảng sợ :
"Các anh bắt tôi làm gì ?"
"Mạnh miệng".
Người thanh niên nhếch mép cười cười nhưng không hề thấy ý vui vẻ , đưa tay bóp cằm cô khiến cho cô đau nhói ,rồi quay qua bọn thuộc hạ:
"Mang cô ta vào xe ".
Sau 4-5 tiếng di chuyển liên tục trên