Trình Lam tỉnh lại, vẫn là cái tối đen trước mắt ,cô không thể phân biệt được bây giờ là thời điểm nào trong ngày.
Nhưng cơ thể mệt mỏi vì đói và khát ,nhắm mắt lại, trong cô bây giờ rất hỗn loạn ,cô chẳng biết mình có thể thoát ra khỏi đây hay không , cô không đủ tự tin để khẳng định điều đó .
Không có khả năng rời khỏi căn phòng kín mít hơn cái hộp này.
Nếu đánh người rồi chạy trốn chắc chắn người cô sẽ có không ít lỗ ,cô sẽ vinh dự được tắm mưa đạn miễn phí.
Trường hợp còn lại là chết vì đói và khát .
Nếu như vậy cô không thể gặp được Lão đại nữa rồi .Dù con người đó rất bá đạo nhưng đối với cô rất tốt.
Có được coi như là tình đầu của Trình Lam.
Rơi vào trầm mặc ,trước khi gặp Lôi Lạc Thiên cô đều không nghĩ đến bản thân sẽ lo sợ vì một thứ gì ,thậm chí là chết trong khi làm nhiệm vụ, vậy mà bây giờ lại sợ cái điều này .Thật sự rất mới mẻ nhưng cũng rất đau lòng .
Trình Lam dựa vào tường ,hai mắt nhắm lại bỗng chốc mở ra khi nghe tiếng mở cửa.
Nheo mắt nhìn ra cửa ,một người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào, sau đó cánh cửa lại khép lại trả lại không gian tối tăm vốn có .Đôi mắt nhỏ dài của người đàn ông liếc về phía cô gái trong góc, trong bối tối nhưng đôi mắt anh ta lại rất tinh tường .
Thấy có người tiến về phái mình, Trình Lam vịn vào tường đứng dậy, cố gắng dữ thăng bằng sau một thời gian dài ngồi bất động, cơ thể tuy có chút đói khát nhưng đối với người trải qua nhiều khó khăn như cô vẫn có thể chịu đựng được .
Trong căn phòng lạnh lẽo âm u, người đàn ông ngồi trên ghế trầm ngâm im lặng ,không gian im ắng đến phát sợ, vẻ mặt tuy có chút mệt mỏi nhưng không hề làm giảm đi khí chất mà có phần cường hãn .Ánh nắng rực rỡ từ đường chân trời chiếu thẳng vào nhưng cũng không làm cho người đàn ông có phản ứng thấm chí một cái nhíu mày .Anh đã ngồi như vậy từ đêm hôm qua.
Hai tiếng "cốc cốc " vang lên phá tan sự tĩnh mịch :
"Vào đi".Tuy giọng nói lạnh lẽo nhưng vẫn nhận thấy bên trong có sự khẩn trương vô hình mà ít người cảm nhận được.
Tề Phong từ từ tiến vào căn phòng , đôi giày chạm xuống sàn theo từng nhịp vang lên tiếng nộp cộp đều đặn.
Đứng trước Lôi Lạc Thiên ,Tề Phong như có một nỗi sợ mà từ trước đến nay chưa hề có , từ lúc Trình Lam mất tích Lão đại của bọn họ im lặng đến đáng sợ , sát khí không ngừng lan tỏa .
"Lão đại, còn hai tiếng nữa là bữa tiệc diễn ra" .Tề Phong cung kính .
Vẫn chưa có tin tức .
"Vâng ".Tuy nghe giọng điệu lạnh nhạt của Lão đại nhưng Tề Lhong lại không biết đó chỉ là bên ngoài.
Lão đại đang rất lo lắng ,bằng chứng là đôi mắt của anh hằn rõ vệt máu .
Trên chiếc