“Tiểu An An ngoan, mặc kệ là xảy ra chuyện cũng đều không được ra ngoài, không được lên tiếng nhé.
”
Mẹ vội vàng hoảng loạn giấu Mộ An An vào tủ quần áo, bởi vì quá gấp gáp dẫn đến cửa tủ không đóng chăt.
Mộ An An mở to hai mắt nhìn người đàn ông lấy dao tấn công mẹ, trơ mắt nhìn mẹ ngã vào giữa vũng máu.
Mẹ trừng mắt nhìn cô, giống như một chút khí lực cuối cùng nói với cô không được đi ra! Nhất định không được đi ra!
Thân thể Mộ An An run rẩy kịch liệt.
Cô 12 tuổi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như thế, cô vô cùng sợ hãi, muốn hét lên, muốn lao ra.
Nhưng mà lời của mẹ vẫn luôn trong đầu Mộ An An.
Cô phải kiên cường, cô nhất định có thể nhẫn nhịn được!
Giống như lúc trước chỉ cần nghe lời thì mẹ cô sẽ cho cô kẹo.
Cho nên cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, chờ sau khi kết thúc mọi chuyện mẹ sẽ giống như lúc trước cho cô kẹo.
Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được!
Trong lòng Mộ An An không ngừng dặn dò bản thân phải kiên cường, nhưng mà khoảnh khắc lúc ông ngoại bò vào, bị sát hại tàn nhẫn, phòng tuyến trong lòng của Mộ An An sụp đổ rồi.
Cô không nhịn nổi mà hét lên!
Tiếng hét này lập tức làm hung thủ nhìn về phía tủ đồ mà Mộ An An đang trốn trong đó.
Hung thủ mang mặt nạ nhưng mà hai con mắt lạnh như băng hung ác, Mộ An An kịch liệt sợ hãi rung lên, cô thét lên, “Mẹ ơi! Ông ngoại, An An sợ, mẹ ơi!”
“Mẹ ơi, An An không phải cố ý không nghe lời đâu, An An thật sự rất sợ, mẹ ơi, cầu xin mẹ ôm An An.
”
“Mẹ ơi, An An muốn được ôm.
”
Cô liều mạng la lên, nhưng mà mẹ và ông ngoại nằm trong vũng máu đã bất lực.
Hung thủ vô tình mở cửa tủ, mắt nhìn Mộ An An không có bất kì độ ấm nào, giống như một cỗ máy giết người vậy, giơ dao cao lên…
“A a a!”
‘Pằng!!!!!!’
Ngay lúc Mộ An An sợ hãi thét chói tai, một tiếng súng nặng nề vang lên, dao của hung thủ rớt xuống, hắn nhìn vào cánh tay đang bị thương, vẻ mặt càng dữ tợn hơn, đổi một tay khác tấn công Mộ An An.
Lúc tiếng súng lần nữa vang lên, một nhóm vệ sĩ được đào tạo bài bản nhảy vào từ cửa sổ, giơ súng nhắm ngay hung thủ mà chuẩn xác bóp cò!
Hung thủ nhanh chóng trốn đi, lúc nào ở cửa lại xông lên một nhóm đồng bọn của hung thủ.
Trận đấu súng diễn ra trong căn phòng nhỏ này.
Mộ An An run rẩy trốn trong tủ, trước mặt đạn không ngừng bay xẹt qua mà ánh mắt của cô bị một màn hấp dẫn…
Ở cửa, người đàn ông mặc nguyên bộ trang phục màu đen, cắn điếu thuốc, đối mặt với làn mưa đạn, và đi thẳng về phía Mộ An An.
Mộ An An vốn dĩ còn đang run rẩy hoảng sợ lại đột nhiên yên tĩnh lại.
Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông, giống như trên người anh mang theo hào quang vậy.
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt Mộ An An, thấp giọng nói, “Đôi mắt đẹp như thế này không nên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
”
Nói xong người đàn ông ôm Mộ An An từ tủ quần áo ra, mà hung thủ ở phía sau, giơ cao súng nhắm chuẩn về phía người đàn ông, người đàn ông bình tĩnh nghiêng người tránh né, một tay ôm lấy Mộ An An, tay còn lại tóm lấy súng của người gần bên cạnh, nhắm chuẩn đầu của hung thủ bóp cò
“A….
!”
Mộ An An bật dậy từ trên giường.
Cô lại nằm mơ nữa rồi.
Đã ba năm kể từ khi xảy ra chuyện đấy nhưng vẫn thường hay mơ thấy thảm cảnh năm đó mẹ cô và ông ngoại bị sát hại.
Lúc đó Mộ An An cho rằng bản thân chết chắc rồi, kết quả người đàn ông đó xuất hiện, mang cô rời đi khỏi hiện trường.
Anh nói, “Đi theo tôi, sau này tôi sẽ nuôi cháu.
”
Lúc đó Mộ An An đã sợ hãi mất hết đi lí trí, giống như búp bê vải bị anh mang đi.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy người đàn ông này mang theo ánh hào quang, giống như thiên thần giáng thế vậy, cứu lấy cô.
Lại không nghĩ đến, một câu nói đơn giản nhẹ nhàng của anh lại thay đổi cuộc đời của Mộ An An.
Anh tên là Tông Chính Ngự, bởi vì trong nhà xếp thứ bảy nên người ở Giang thành đều gọi anh là Thất gia!
Là sự tồn tại khiến cho người ở thành phố này sợ hãi.
Anh đã ở địa vị cao lâu rồi, trong tay nắm giữ tập đoàn quốc tế ZY, khống chế toàn bộ mạch máu kinh tế của Giang Thành.
Một người đàn ông ở bên ngoài sát phạt quyết đoán như vậy, lạnh lùng bạc tình như thế trong tám năm nay đã