Những lời này của Giang Phong rõ ràng là một lời tuyên chiến và khiêu khích.
Hôm nay có người nhận được tin, mở màn du thuyền, Giang đại thiếu gia muốn chỉnh đốn người.
Trong số những người này, bọn họ chỉ chờ xem Giang Phong xử lí người, cho nên liền bắt đầu trở nên ồn ào.
Có người huýt sao, có người kêu gào.
“Thất ca, cũng đừng quá kinh sợ nha, cậu chính là Thất ca của Mộ Vân Sơn.”
“Đúng vậy, chính là hắn!”
“Chơi đi!”
Những người xung quanh không ngừng la ó, Giang Phong ngồi đối diện với Mộ An An, ánh mắt khiêu khích.
Trương ca ở một bên cũng nhân cơ hội tham gia vào một câu: “Tông đệ, cậu đồng ý đi, thua thi Trương ca của cậu hỗ trự cho, không phải chỉ gọi một tiếng anh trai thôi sao, chúng ta không sợ hắn!”
Trương ca vừa nói xong lời ủng hộ này, người đàn ông bên cạnh Mộ An An liền khẽ liếc mắt nhìn.
Đôi mắt đó tuy lười biếng nhưng lại rất chí mạng, như một nhát dao lạnh lẽo, khiến cho tâm tư muốn bỡn cợt của Trương ca trong nháy mắt liền biến mất.
Hắn liền phát hiện, Mộ tiên sinh bên cạnh Tông Thất, hình như rất bất mãn với mình?
“Thất ca?”
Giang Phong không đợi Mộ An An đáp lại, liền cố ý hỏi lại: “Không phải cậu nhát gan đấy chứ?”
‘Đúng vậy, tôi nhát gan.
Mộ An An liền trực tiếp trả lời Giang Phong.
Trên mặt Giang Phong vốn dĩ mang theo nụ cười, nhưng sau khi nghe được lời nói của Mộ An An, vẻ mặt của hắn liền trực tiếp cứng lại, nhìn chằm chằm Mộ An An mấy giây cũng chưa có phản ứng lại.
Còn những người xung quanh vẫn đang la ó thì lập tức im bặt, sững sờ nhìn Mộ An An.
Mộ An An duỗi tay ra, đóng bài lại một cách dứt khoát rồi ném sang một bên:”Không thể so.”
“F*ck!”
Giang Phong hung hăng đập bàn, nhưng lại ý thức được tình hình liền tại, liền bật cười: “Tôi thật không nghĩ tới, Thất ca oai phong của Mộ Vân Sơn, vậy mà ngay cả một chút dũng khí cũng không có, đồ nhát gan.”
Đối mặt với đòn tấn công của Giang Phong, Mộ An An lại rất bình tĩnh: “ở Mộ Vân Sơn kiêu ngạo, là bởi vì tôi thừa sức thắng anh – Giang đại thiếu gia, nhưng đây là dựa vào vận khí, nên bỏ đi.”
Lời oán giận này khiến sắc mặt Giang Phong lúc này càng thêm khó coi.
Trương ca ở một bên “cười khúc khích”, thay đổi tư thế như thể không có xương: “Này em trai thối, sao tôi càng nhìn càng thấy thích nhỉ?”
“Tông đệ, buổi tối uống một chén không?” – Trương ca trực tiếp mở lời mời.
Chiếc du thuyền này đã ra khơi, mãi đến sáng hôm sau mới quay trở lại Giang Hải.
Đối mặt với lời mời trắng trợn của Trương ca, Mộ An An liền bình tĩnh trở lại: “Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn uống rượu cùng nữ thần của tôi thôi.”
Nói xong, còn cố ý chớp mắt nhìn
Giang cầm, phóng điện.
Giang cầm không ngờ rằng Tông Thất lại ra tay đột ngột như vậy, có chút trở tay không kịp.
Những người xung quanh đã bắt đầu ồn ào.
Nhưng, Mộ tiên sinh bên cạnh Mộ An An, liền trực tiếp ném ra mấy chữ: “Lật bài.”
Đơn giản hai chữ, nhưng bởi vì khí tức mạnh mẽ của anh, khiến những người ở đó đều bị nghiền nát đến chết, như thể anh là một thần thánh cao cao tại thượng, đến hạ giới, ngồi ở cái bàn này, rất không xứng.
Mà Mộ An An vốn dĩ đang trêu ghẹo Giang cầm, lại cảm nhận được luồng khí của người bên cạnh, lúc này liền buông thả không ngồi dậy nổi.
Mặc dù cô không nắm chắc 100%.
Nhưng ít nhất có hơn một nửa chắc chắn rằng, khí thế của vị Mộ tiên sinh ở bên cạnh này vô cùng lớn, chính là Thất gia phiên bản thật.
Vừa nghĩ đến, sau khi lên du thuyền, Thất gia nhất định muốn trừng phạt mình, Mộ An An liền đau thấu xương.
Mộ An An an phận ngồi đó đợi những người khác lật bài.
Quỷ gia và Trương ca có số bài xấp xỉ nhau, bài của Giang Phong điểm rất cao, hai lá K.
Nhưng bởi vì Tông Thất không cùng hắn đánh cược, nên sắc mặt của Giang Phong bây giờ vô cùng rất khó coi.
Lúc trước ở Mộ Vân Sơn hắn khích tướng một chút, Tông Thất liền sẽ đồng ý, ai ngờ lần này Giang Phong lại có được số điểm lớn như vậy, đối phương lại ngang nhiên nhận nhát gan.
Càng nghĩ về điều đó hắn càng cảm thấy nghẹn khuất.
Nhưng Giang Phong cầm hai lá K, cuối cùng vị Mộ tiên sinh mở ra lại là lá A.
Lá A là số lớn nhất.
Và quy tắc của bàn chơi này là, người lớn nhất thắng tất cả, người nhỏ nhất nhân đôi số chip trên bàn lên vị trí đầu tiên và các giá trị trung gian khác không phân thắng bại.
Bởi vì Tông Thất bỏ cuộc sớm, cho nên người thua cuộc trở thành Trương ca.
Trương ca toàn bộ quá trình đều trêu ghẹo Tông Thất, bỉ ổi hèn hạ, nhưng hắn lại đặc biệt sợ vị Mộ tiên sinh này.
Khí thế quá mạnh