Cô liếc nhìn về phía Trần Hoa đang giả vờ bình tĩnh, sau đó liền hạ giọng hỏi Hoắc Hiển một cách khó chịu: “Anh đang làm gì cái gì vậy?”
Hoắc Hiển không trả lời mà nhìn về phía chủ nhiệm Thường: “Chủ nhiệm Thường, có thể chứ?”
Chủ nhiệm Thường ho nhẹ một tiếng.
Ông ta rất muốn phun ra một câu: Cậu là nhị thiếu gia của Hoắc gia, tôi
dám nói không thể sao?
Đương nhiên ở bên ngoài,chủ nhiệm Thường vẫn duy trì khí chất của một chủ nhiệm, nói: “Vì có thực tập sinh chủ động yêu cầu tác chiến, vậy tôi cũng sẽ không hạn chế tinh thần dũng cảm của cậu, Hoắc Hiển, cậu đến khoa trầm cảm, Trần Hoa đi qua khoa khác.
”
“Tôi không đồng ý.
” – Mộ An An giơ tay phản đối: “Hoắc Hiển kể từ khi thực tập không có tới đây nhiều, còn vắng mặt nghiêm trọng, ai cũng đều biết làm việc trong một đội cùng với anh ta, về cơ bản đều là tác chiến một mình, ở khoa trầm cảm có rất nhiều việc, tôi không thể đối mặt với
điều đó một mình được, tôi vẫn chỉ là một thực tập sinh.
”
Mộ An An nói rất thẳng thắn.
Trong phòng họp, cuộc thảo luận giữa cô và Hoắc Hiển càng thêm thú vị.
Tất cả mọi người đều biết, làm việc chung một đội với Hoắc Hiển, chính là tác chiến một mình, nhưng không có ai dám nói.
Dù sao thân phận của hắn cũng ở bên kia.
Sắc mặt chủ nhiệm Thường cũng trầm xuống, nói thẳng: “Vậy ba người ở cùng một nơi, bác sĩ Trần, cậu dẫn
dắt nhiều người hơn.
Bác sĩ Trần gật đầu.
Mặc dù Mộ An An không muốn dính líu đến Hoắc Hiển, nhưng lúc này cũng không nói thêm gì.
Họp xong, Mộ An An liền trực tiếp kéo Hoắc Hiển đi.
Chỉ khi đến cầu thang