Trên mặt Trần Hoa đối với môi trường mới không có sự kỳ vọng nào cả, ngược lại là có vài phần khổ sở.
Nhìn sơ qua thì có thể biết bởi vì chuyện này mà cô ấy cảm thấy không thoải mái, có lẽ đã cùng người nhà cãi nhau ầm ĩ.
Mộ An An sản sinh ra cảm giác đồng chị đồng em.
Lúc này nói:”Đêm nay sẽ chuyển nhà, nhà mới của chúng ta!”
“Chúng ta cùng đi sao?” -Trần Hoa rất ngạc nhiên.
Vốn dĩ sống một mình có rất nhiều áp lực, có Mộ An An ờ chung,trong lòng chợt nảy sinh cảm giác ngọt ngào khi dọn đến một căn nhà nhỏ sống chung cùng với cô bạn thân.
Đương nhiên là biệt thự nhỏ, không phải là căn nhà nhỏ.
Mộ An An gật đầu: “Sống chung,buổi tối, cậu trở về thu dọn đồ đạc đi, mình cũng trở về, chúng ta gặp nhau ở nhà mới.
”
“Muốn chuyển nhà à, để tôi giúp cho.
”
Mộ An An vừa nói xong, một giọng nói hớn hờ liền vang lên ở cửa.
Mộ An An và Trần Hoa quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoắc Hiển cà lơ phất phơ bước vào, khóe miệng còn dán một miếng băng cá nhân, cũng không ngăn được hắn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Hắn cũng cố ý nhướng mày về phía Mộ An An.
Trần Hoa vừa nhìn thấy Hoắc
Hiển liền trở nên vô cùng căng thẳng, nhưng lúc này nhìn thấy vết thương trên mặt Hoắc Hiển, nên cô lấy hết dũng khí hỏi một câu: “Học trưởng,anh bị sao vậy?”
Hoắc Hiển sờ sờ, nhưng vẻ mặt hắn không quan tâm lắm:”À, không có gì, chỉ bị một người cáu kỉnh bị điên đánh cho tơi tả mà thôi.
”
Mộ An An có chút xấu hổ.
Vốn dĩ cô thấy khó chịu với Hoắc hiển.
Nhưng sau khi Trần Hoa nhắc nhở, Mộ An An mới