Trần Hoa hiển nhiên rất kinh ngạc, cô nhìn Hoắc Hiển, trong khoảng thời gian ngắn cô nói không ra lời.
Mộ An An đóng cửa tủ, quay lại: “Muốn giúp sao?”
Hoắc Hiển ngẩng đầu, mỉm cười xấu xa với Mộ An An: “Đúng vậy, chủ động xin giúp đỡ, tiểu tiên nữ à.
”
“Trần Hoa sống khá xa, có rất nhiều đồ đạc, anh giúp cậu ấy đi.
” – Mộ An An nói thẳng.
Trần Hoa trợn tròn mắt.
Hiển nhiên là không ngờ Mộ An An lại có một hành động như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không biết nên đáp lại như thế nào.
Ngược lại Hoắc Hiển trả lời rất sảng khoái: “Được thôi.
”
Trần Hoa lại sửng sốt.
Hoắc Hiển hất cầm một cách thành thạo: “Tan ca tôi đưa cô về thu dọn đồ đạc.
”
Trần Hoa chưa phục hồi lại tinh
thần.
Từ khi Hoắc Hiển đề nghị giúp đỡ, cho đến bây giờ hắn thật sự muốn giúp cô chuyển nhà, cả đầu cô đều trống rỗng, hoàn toàn không tiêu hóa được.
So với sự sững sờ của Trần Hoa, thì Mộ An An bình tĩnh hơn nhiều.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cô liền bắt đầu phân loại các bệnh án, tìm hiểu tình hình của các bệnh nhân trong Khoa điều trị trầm cảm.
Hoắc Hiển di chuyển ghế dựa tới
gần Mộ An An: ‘Tiểu tiên nữ, trước đó cô nói giúp tôi đúng không?”
“Tôi có tên.
”
Mộ An An nhìn chằm chằm vào máy tính, giọng nói kiên định: “Tôi tên là Mộ An An.
”
“Được rồi, chị An, chị giúp tôi không?”
“Không giúp, không có năng lực, tìm người khác đi.
”
Mộ An An sau khi ghét bỏ xong, bác sĩ Trần liền gọi cô, sau đó Mộ An An liền rời đi cùng bác sĩ Trần.
Năm giờ