Có đôi khi não Mộ An An như có dòng điện chạy qua, khiến hắn thật sự chống đỡ không được, cho nên chỉ có thể đưa ra một lý do: “Tôi chỉ nghĩ, dáng vẻ hiện tại này của cô, đoán chừng cô cũng không có hỏi Thất gia đi công tác ở đâu, cho nên tùy tiện tâm sự thôi.
”
“Nếu tôi không đoán sai, anh hẳn là người của Tông Chính gia đúng không?” – Mộ An An đột nhiên ném ra chủ đề này, nghi ngờ nhìn chằm chằm bác sĩ cố:
“Nếu không, với thân phận là một bác sĩ bình thường ở Ngự Viên Loan mà nói, cho dù mối quan hệ của anh với Thất gia có khác nhau như thế nào, anh cũng không thể có được thế lực thuộc của riêng mình.
Hơn nữa sau vụ ở du thuyền, Thất gia vẫn chưa truy cứu anh về chuyện này.
Nhưng với năng lực của Thất gia, không có khả năng không biết anh giúp đỡ tôi và năng lực này của anh.
”
Mộ An An bình tĩnh phân tích, tóm lại chỉ có một kết quả: “Anh ở Tông Chính gia, không chỉ có quan hệ không bình thường với
Thất gia, mà gia tộc của anh và gia tộc Tông Chính có lẽ cũng không giống nhau.
Thậm chí, khi anh còn bé, sự đãi ngộ mà anh nhận được ở gia tộc Tông Chính cũng không quá khác biệt so với Thất gia.
”
Thậm chí có thể là thành viên trong Thái Tử Đoàn của gia tộc Tông Chính.
Thái Tử Đoàn.
Trước đây Mộ An An cỏ từng nhìn thấy qua trên Internet, nghe nói gia tộc Tông Chính cành lá tươi tốt, con cháu của gia tộc
Tông Chính đều là nhân trung long phượng
, và bọn họ đều là những nhân vật đỉnh cao trong các ngành khác nhau.
Nhân trung long phượng: ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác.
Không chỉ có là năng lực đối
kháng, mà giá trị nhan sắc của từng người một lại rất đặc trưng, cho nên mới có tên gọi là “Thái Tử Đoàn”.
Nhưng, sự hiểu biết của Mộ An An chỉ giới hạn tới đây thôi.
Thái Tử Đoàn có bao nhiêu người, đang làm gì, và có những câu chuyện gì, Mộ An An đều không biết.
Bác sĩ Cố nghe Mộ An An nói những lời này, liền đứng hình mất vài phút.
Cuối cùng sau khi hoàn hồn trở
lại, hắn chỉ có thể mỉm cười để giải quyết sự ngượng ngùng này: “Ha ha, cô nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu.
”
“Nếu nghe không hiểu, thì coi như tôi chưa nói gì đi.
” -Mộ An An chỉ đơn giản nói: “Dù sao tôi cũng không thích dò hỏi chuyện riêng tư của người khác, ngay cả chuyện gì đã xảy ra với Thất gia tôi cũng không muốn biết.
”
Ngoại trừ chuyện về chứng bệnh đau đầu.
Mộ An An cũng không muốn nói thêm, bắt đầu ném từng đôi giày
ở trong vali ra ngoài.
Sau đó cô đứng dậy, kéo tới một chiếc vali khác, rồi lấy hết quần áo ờ bên trong ra.
Bác sĩ Cố đứng dậy, không hiểu hành động của Mộ An An: “Sao cô lại lấy hết hành lý ra vậy.
”
“Bởi vì tôi không định dọn đi nữa.
” -Mộ An An cầm chiếc váy cuối cùng ném lên giường.
“Không