Cứ tiếp xúc với bia rượu và thuốc lá, mọi buồn bực lúc đầu càng trở nên phóng đại lên.
Nhưng với chất cồn gây mê, mọi cảm giác buồn bã dường như bắt đâu nôi lên.
“Không cần.
” -Mộ An An trực tiếp từ chối: “Tôi cỏn phải thu dọn, Trần Hoa có lẽ sắp đến biệt thự nhỏ rồi.
”
Mộ An An đang nói, thì chiếc điện thoại để ở bên cạnh liền rung lên.
Là VVeChat của Trần Hoa.
Trần Hoa: Mình đã thu dọn xong rồi, đang ở trên xe Hoắc Hiển.
Vừa đọc xong tin nhắn, một tin khác lại được gửi tới.
Hoắc Hiển: Trần Hoa có phải vì dọn ra ngoài mà cãi nhau xích mích với gia đình không vậy? Khi cô ấy cầm hành lý đi xuống lầu, mẹ cô ấy còn cầm cây gậy đuổi theo ở phía sau chất vấn cô ấy như một kẻ vong ơn phụ nghĩa, còn coi tôi như một người đàn ông bỏ trốn cùng với cô ấy vậy…
Mộ An An trước tiên trả lời tin nhắn của Trần Hoa.
Mộ An An: Mình cũng sắp xong rồi, hai người đi trước chờ mình.
Trần Hoa: Ăn lẩu không?
Mộ An An: Ăn! Mua nguyên liệu đi, chúng ta ăn ở nhà của mình, mình muốn đặc biệt cay.
Sau khi nói chuyện với Trần Hoa xong, Mộ An An liền trả lời tin nhắn Hoắc Hiển.
Mộ An An: Đừng nói gì cả, cậu ấy mẫn cảm.
Hoắc Hiển: Hiển ca của em cũng không phải là đồ ngốc.
Mộ An An: Tôi xem anh chính là một tên ngốc.
Hoắc Hiển: …
Sau khi trả lời tin nhắn của hai người, Mộ An An liền để điện thoại sang một bên.
Vốn dĩ cô đang ngồi dưới đất, liền đồi thành ngồi xồm thu dọn hành lý.
Bác sĩ Cố nhìn thấy vậy liền ngồi xổm theo.
Hắn vốn dĩ muốn đứng dậy rời.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng Mộ An An đang cố nén sự cáu kỉnh, trong lòng có chút lo lắng: “À đúng rồi, còn có một chuyện quên nói với cô.
”
Mộ An An ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái.
Bác sĩ Cố: “Cô có biết lần này Thất gia đi công tác ở đâu không?” Bác sĩ Cố hỏi vấn đề này, Mộ An An cũng không có cách nào trả lời.
Thông thường, Tông Chính Ngự đi công tác ờ nhiều nơi, Mộ An An cũng rất ít khi hỏi kỹ.
Nếu hỏi, Tông Chính Ngự sẽ nói về chuyện