Mộ An An đi theo Thất Gia mà vô cùng hấp tấp, ” Thất Gia, chú thật sự không nghĩ chút sao? Chú bận như vậy, cháu có thể tự mình đi.”
“Thất Gia?”
“Thất Gia, thật sự không thể thương lượng được sao?”
“Thát Gia…”
“Câm miệng.”
Sau khi Tông Chính Ngự không nhẫn nại mà ngước mặt nhìn lên lên, Mộ An An lập tức sợ rồi, nuốt hết lời muốn nói vào bụng.
Cúi đầu xuống, đi theo Tông Chính Ngự lên xe, ngồi vào ghế phụ.
Lúc anh kéo dây an toàn, Mộ An An nhìn chằm chằm phía trước bằng ánh mắt chết chóc, nói: ” Thất Gia, khi cháu 12 tuổi, hình ảnh mà chú cứu cháu, cả đời này cháu vĩnh viễn ghi nhớ.
Thật đáng tiếc, kiếp này cháu không có cơ hội báo đáp, hi vọng kiếp sau, chú nhất định phải tìm được cháu, sau đó cháu sẽ báo ơn chú.”
Ngay khi Tông Chính Ngự chạm vào tay lái, Mộ An An liền bày ra tư thế như thể đang nói lời trăn trối.
Anh hơi nhướng mày.
Mộ An An nghiêng đầu, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Tông Chính Ngự, “Chuyện đã đến nước này, trong khoảnh khắc cuối cùng, cháu muốn nói với chú một số chuyện.”
Tông Chính Ngự hơi nheo mắt.
Mộ An An rất nghiêm túc, “Trong hầm rượu của chú, chú đã sưu tầm một bình rượu đỏ ba năm, thật ra là cháu lén uống, cháu đã giá họa cho bác sĩ G Tông Chính Ngự: …
“Ngoài ra, chú có nhớ cái lỗ trên chiếc áo sơ mi trắng mà chú đã mặc trong buổi họp vào Giáng sinh năm ngoái không? Cái đó, là cái lỗ mà cháu vô tình làm rách lúc là quần áo, không phải bác sĩ Có.”
Tông Chính Ngự: …
“Năm ngoái chú có một cuộc họp trong khách sạn, cũng chính là cháu đã tắt cổng chính của khách sạn.
Do là cháu thấy một đám phụ nữ lộn xộn trong đó.
Thật sự không phải là do bác sĩ Có rảnh rỗi hết việc tìm việc làm đâu.”
Tông Chính Ngự: …
“Còn nữa…”
“Cháu có thể im được rồi.”
Tông Chính Ngự đau đầu xoa xoa lông mày, Mộ An An nói tiếp, anh không cam đoan sẽ không thu dọn ngay tại chỗ cô nhóc xấu xa này.
Cũng không biết Cố Thư Khanh đã mắc vạ bao nhiêu lần nữa.
Khi Mộ An An định nói tiếp, Tông Chính Ngự đã khởi động và lái ra ngoài.
Mộ An An dựa người vào lưng ghé, bám chặt dây an toàn, cảm thấy Tông Chính Ngự đang lái xe như lái máy bay, điên cuồng lái trên đường.
Thật là kích thích quá đi.
Trong mắt Mộ An An, Thất Gia là người siêu hoàn hảo, đẹp trai chân dài mà bàn tay cũng ưa nhìn, việc gì cũng có thể làm được.
Nhưng Thất Gia có một điểm yếu.
Lái xe.
Mỗi lúc lái chiếc xe như thể đang chiến đấu.
Lúc đến cổng bệnh viện tâm thần Lam Thiên, Mộ An An đầu tiên kiểm tra cơ thể của Thất Gia, sau đó kiểm tra cơ thể của chính mình.
_ Phát hiện không thiếu tay chân, thoáng chốc có cảm giác đã được sống lại rồi.
” Thất Gia, kỹ năng lái xe của chú đã được cải thiện …” Cháu vẫn nguyên vẹn.
Nói xong, dưới ánh mắt cảnh cáo của Tông Chính Ngự, Mộ An An lập tức nuốt xuống những câu nói tiếp theo vào bụng.
Cuối cùng thì nó thành kiểu như, “Thất Gia, kỹ năng lái xe của chú thật là tốt.”
Tông Chính Ngự: *… xuống xe.”
Mộ An An nhanh chóng bước xuống xe, nhưng vào lúc cửa xe đã đóng lại, cô không nhịn được hỏi “Thất Gia, lần sau chú vẫn lái xe đến đón cháu sao?”
Đáp lại lời cô bằng đôi mắt lạnh lùng của Tông Chính Ngự.
Mộ An An ngay lập tức im bặt, nở một nụ cười rạng rỡ với Tông Chính Ngự, rồi vội vàng tránh đi.
Sau khi Mộ An An vào bệnh viện tâm thần.
Chiếc xe đang theo sau cũng dừng lại, La Sâm bước ra khỏi xe.
Tông Chính Ngự ra khỏi xe và ngồi ra phía sau.
La Sâm quay lại vị trí lái xe và nhìn vào gương chiếu hậu.
Là trợ lý riêng của Tông Chính Ngự, La Sâm đương nhiên có thê nắm được một chút bối cảnh của Thất Gia.
Đích thân đưa An An tiểu thư đi thực tập cũng là một bước ngoặt đáng nhớ trong cuộc đời cô.
Mà La Sâm không dám nhiều lời, Thất Gia cũng không muốn hắn nói quá nhiều.
…
Mộ An An vào bệnh viện tâm thần Lam Thiên và tình cờ gặp Trần Hoa.
Mộ An An vui vẻ vẫy tay với Trần Hoa, “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Trần Hoa đáp, chỉ nhìn Mộ An An với vẻ mặt kỳ quái.
Sau khi chào hỏi, Trần Hoa đột nhiên nhìn lại lối