Tâm trạng của Mộ An An rất tệ.
Cô đã được Tông Chính Ngự nuôi dưỡng tám năm, kiêu ngạo trong tám năm, tính cô không đủ tốt để chịu đựng bất kỳ sự ức hiếp nào.
Nghe xong lời Trần Hoa nói, trong lòng càng tức giận.
Nhưng không phải vì Trần Giai Lệ, mà vì sự yếu đuối của Trần Hoa và cách cư xử của cha mẹ Trần Hoa.
“Cậu không cảm thấy, ba mẹ cậu lúc nào đối mặt với bất kì chuyện gì, đều lấy câu ra làm vật hy sinh sao?” Mộ An An nhẹ giọng nói.
“Tôi biết!” Trần Hoa rất buồn bực, “Nhưng mà, bọn họ là cha mẹ của tôi, tôi có thể làm gì? Ngoài việc không yêu thương tôi, họ còn nuôi tôi lớn như vậy…có trách, thì trách tôi không có khả năng.”
Trần Hoa nói, quay đầu sang chỗ khác, cố kìm nước mắt.
Mộ An An được mẹ và ông nội cưng chiều từ khi còn nhỏ.
Mặc dù biến cố gia đình năm tuổi 12, cô vẫn lớn lên trong sự yêu thương của Tông Chính Ngự.
Tuy không thể đồng cảm với việc Trần Hoa, nhưng cô có thể hiểu được.
“Quên chuyện này đi.” Mộ An An trả lời đơn giản.
Mặc dù rất khó chịu.
Nhưng tình bạn với Trân Hoa quan trọng hon.
Trần Hoa ngạc nhiên, “Thật sao?”
“Nhưng mà, chỉ có lần này thôi.
Nếu lần sau xảy ra chuyện như thế này, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
“An An, cảm ơn cậu!”
Trần Hoa cảm động, trực tiếp ôm lầy Mộ An An.
Mộ An An thở dài, “Hoa Hoa, với tư cách là một người bạn, tôi phải nhắc nhở cậu rằng đôi khi con người không tàn nhẫn, thì sống không nỗi.”
Trần Hoa thân thể trở nên cứng ngắc, cô hiểu lời của Mộ An An.
Tuy nhiên, một số điều thực sự không dễ thực hiện như vậy.
Mộ An An không muốn nói quá nhiều, buông Trần Hoa ra, đưa khăn giấy cho cô lau mặt.
Trần Hoa thu xếp xong, hai người đi đến tòa nhà văn phòng.
Chủ nhiệm Thường đang ở trên tầng bảy, một văn phòng độc lập.
Chủ nhiệm Thường vừa kết thúc cuộc gọi thì hai người gõ cửa.
Chủ nhiệm Thường là một ông già khoảng 50 tuổi, tóc bạc, đeo kính và dáng người hơi mập.
Mộ An An chủ động nói: “Xin chào, Chủ nhiệm Thường.
Chúng tôi là sinh viên thực tập của trường y đến báo cáo lần này.
Tôi là Mộ An An và cô ấy là Trần Hoa.”
Trần Hoa tiếp lời, “Xin chào, Chủ nhiệm Thường.”
Hai người vừa giới thiệu xong, Chủ nhiệm Thường cau mày và buột miệng nói: “Tôi nhớ rằng có ba người trong kỳ thực tập này, vậy tại sao chỉ có hai người?”
Khi Chủ nhiệm Thường hỏi điều này, Mộ An An và Trần Hoa nhìn nhau, tất cả đều sững sờ.
Ngày hôm qua khi giáo viên hiệu trưởng thông báo số lượng thực tập, cô và Trần Hoa là những người duy nhất ở Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên.
Làm thế nào có thể có một người nữa?
“Giám đốc, chỉ có hai người trong lớp chúng ta đến đây thực tập.” Mộ An An chủ động trả lời.
“Nó không ở trong lớp của các cậu.
Cao hơn cậu một lớp.
Tên là Hoắc.
Tôi quên mất cái gì là Hoắc …” giám đốc nói, ông ta không thể nhớ tên của một thực tập sinh đấy.
Sau đó anh xua tay, “Quên đi, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là bệnh viện của chúng ta và bệnh viện Trực Thuộc học ba ngày, hơn nữa hai thực tập sinh của trường cũng tới, thành lập một nhóm cùng nhau học.”
Chủ nhiệm Thường nói xong, ông ấy liền gọi bác sĩ.
Bác sĩ họ Trần, là một bác sĩ trẻ, giàu kinh nghiệm và có trình độ học vấn cao, anh ấy chịu trách nhiệm dẫn dắt Mộ An An và Trần Hoa, cũng như đào tạo làm việc.
Sau khi bác sĩ Trần đưa Mộ An An và Trần Hoa đi, anh ấy đã nói một cách ngắn gọn các trình tự.
Bệnh viện tâm thần thật ra bao quát rất nhiều lĩnh vực, trước khi bắt đầu thực tập, sẽ có vài ngày tập trung vào các khóa học, tiến hành phổ cập kiến thức và khoa học, sau đó sẽ tham gia kỳ thi.
Chỉ sau khi đủ điểm mới được đi làm chính thức.
Khi bác sĩ Trần đến phòng giảng dạy cùng với Mộ An An và Trần Hoa, và nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trong số những người đang ngồi bên trong, vẻ mặt của họ không đúng lắm.
Giang Cầm, Trần Giai Lệ!
Mộ An An không ngờ rằng, Thường chủ nhiệm nhắc tới thực tập sinh đến từ bệnh viên Trực Thuộc, lại là hai người này.
Trần Hoa bắt giác