Mãi cho đến khi xe trở lại một đường thẳng, Tông Chính Ngự mới yên tâm.
Trái tim vốn dĩ đang hồi hộp của Mộ An An cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lúc này đây Thất gia lái xe vẫn là khiến người ta có thể hơi an tâm một chút.
Mộ An An lại nhìn thoáng qua Tông Chính Ngự, mở miệng nói: “Thất gia, ngày hôm qua khi cháu
gọi điện thoại cho chú, Đường Mật đã nghe máy.
”
“Uh.
”
“Cô ấy nói với cháu, cô ấy là vị hôn thê mà gia tộc Tông Chính ở bên kia đã sắp xếp cho chú.
”
Khi Mộ An An hỏi ra vấn đề này, cô vẫn rất lo lắng.
Vấn đề này đã khiến cô nghẹn cả đêm.
Ngày hôm qua cô gọi điện cho Thất gia, Đường Mật đã nghe máy, cảm giác khó chịu của Mộ
An An đã bình ổn trở lại sau khi Thất gia nói đến đón cô, nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
“Không có hoàn toàn xác định.
” -Tông Chính Ngự trả lời.
Trái tim của Mộ An An chùng xuống:”Có nghĩa là, hai người đang ở trong giai đoạn sống chung, một khi nhìn thấy vừa mắt, liền lập tức xác định.
”
“Có thể nói như vậy.
” – Tông Chính Ngự bình tĩnh trả lời.
Mộ An An giữ chặt dây an toàn, cô không bình tĩnh được chút
nào, nhưng lại đành phải giả bộ bình tĩnh: “Như vậy, Thất gia đối với Đường Mật có thái độ gì?”
Đường Mật vừa nhìn thấy là đã biết cô ta vô cùng thích Thất gia.
Cuộc hôn nhân này có thành hay không, là do một câu nói của Thất gia.
Mộ An An suy nghĩ càng nhiều.
Nếu là do gia tộc Tông Chính ở bên kia