Có nghĩa là sẽ không kết hôn với Đường Mật, nhưng cũng sẽ không kết hôn với cô.
“Tại sao?” – Mộ An An truy hỏi.
Vấn đề này nếu là trước đây, Mộ
An An sẽ không truy hỏi.
Cô ở bên Thất gia nhiều năm như vậy, rất biết có chừng mực, mặc dù thường xuyên làm chuyện xấu, làm nũng tỏ vẻ thảm thương cầu xin sự sủng ái, nhưng Mộ An An rất rõ tiêu chuẩn của Thất gia.
Cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, đề tài đến thời điểm nào sẽ dừng lại, trong lòng cô đều có một cây thước đo.
Nhưng hôm nay, Mộ An An thực sự muốn hỏi rõ ràng.
Mộ An An hỏi: “Thất gia, chú không muốn tìm một người, cùng chung sống quãng đời còn lại sao?”
Một giây tiếp theo khi Mộ An An hỏi câu này, chiếc xe đột nhiên lao nhanh ra ngoài, tốc độ đột ngột tăng lên.
Bởi vì quá đột ngột, khiến cơ thề Mộ An An dính chặt vào sau xe theo quán tính.
Cửa sổ mở toang, bởi vì tốc độ tăng vọt, gió thổi rất mạnh giống như dao cắt.
Lạnh lẽo còn có chút đau đớn.
Đơn giản chính là đoạn đường đi về Ngự Viên Loan cơ bản không có phương tiện nào khác.
Tông Chính Ngự không có đáp lại lời của Mộ An An nữa, tốc độ xe vẫn điên cuồng lao thẳng tới cổng lớn của Ngự Viên Loan.
Cũng vì chiếc xe khá vững vàng, nếu không nó sẽ lật đổ từ lâu rồi.
Khi xe dừng lại, tim Mộ An An đập loạn xạ.
Nhưng trong lòng cô biết rất rõ,
hoàn toàn không phải do tốc độ điên cuồng của chiếc xe.
Thiên về thái độ của Thất gia sau khi cô nói câu đó